Sau hôm đó Nhược Phi lại trở về trạng thái vui vẻ, hoạt bát.
Cô vẫn thường xuyên leo tường vào nhà chơi với Âu Dương Lâm Tiêu.
Hôm đó, trời xanh.
Nhược Phi và Âu Dương Lâm Tiêu đang chơi cạnh hồ bơi.
Gió thổi nhè nhẹ cọ xát với lá cây trong khuôn viên tạo ra những âm thanh xào xạc nghe vui tai.
Nhược Phi bật cười khúc khích, anh cũng cười theo rồi hỏi cô có muốn gặp ông ngoại của anh không. Cô mừng rỡ, gật đầu lia lịa.
Từ cái ngày anh nhất quyết không đưa bức tranh anh vẽ cho cô nói rằngđây là quà tặng ông nội thì cô đã tôn sùng người ông này rồi, cô rất tòmò về người ông mà anh vô cùng yêu quý và hơn thế vì cô không có ông nên cô cũng yêu quý người ông này đến lạ.
Thế rồi, Âu Dương Lâm Tiêu dắt tay cô bé Nhược Phi đi vào trong nhà lênthẳng phòng của ông vì biết hôm nay mẹ anh không có nhà nên coi bộ haiđứa trẻ này ngay nhiên lắm.
Đứng trước cửa phòng ông mình, Âu Dương Lâm Tiêu gõ mu bàn tay lên cánhcửa gỗ rồi vặn nắm đấm cửa đẩy vào trong. Ông anh đang nằm trên giường,mắt nhắm, thư thái giống như đang chìm vào cơn mê đẹp đẽ nào đó.
Anh và cô lại gần giường ông nằm, cô bé mấy ngày nữa sẽ tròn 5 tuổi chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt ông rồi nhìn sang người đứng bên mỉm cười thầm nghĩ thật là như tạc, chỉ có điều trông ông phúc hậu hơncái người toát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chay-cung-khong-thoat-duoc-anh/3053053/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.