“Mày thôi đi Hoa ạ, mày nghĩ là mày vô can chắc? Mày có dám nói với bọn taolà mày chẳng có tí ti tình ý gì với ông anh trai của mày không hả?Chuyện bọn tao nói trên xe là chuyện đấy đấy, bọn tao chỉ là nghĩ chomày mà thôi, chỉ là bàn luận một chút rồi bị hỏi. Mày nghĩ lúc đấy chảnhẽ lại nói ra trước mặt ông anh của mày cho mày khó xử à? Bởi thế chúng tao mới viện cớ, chỉ là nhất thời chẳng nghĩ ra cái cớ gì hay hơn màthôi. Bọn tao cũng đâu có biết cơ sự thành ra như thế này”, Lạc Nhiên từ lúc đến chỉ biết khóc giờ cũng thấy bất bình mà lên tiếng.
“Thiếu gì cớ này cớ nọ mà chúng mày cứ nhất thiết đi viện cho phiềnphức, chúng mày làm tốn thời gian của anh Cảnh Túc đấy biết không? Anh ý không phải là trẻ con để cho chúng mày dắt mũi, anh ý còn có rất nhiềuchuyện cần phải làm, anh ý không phải người chỉ biết chơi như chúng màyđâu. Mà chuyện của tao thì mặc xác tao, kệ mẹ tao, liên quan gì đếnchúng mày mà chúng mày bàn luận. Tao thích anh Cảnh Túc đấy thì sao? Tao và anh ý đâu phải anh em ruột, tao thích anh ý thì có gì là sai chứ?Chúng mày biết hết rồi đấy, đã hả lòng hả dạ chưa?”, Cảnh Hoa của hiệntại vô cùng nhếch nhách, gân giọng lên nói, chẳng giống một Cảnh Hoabình thường gọn gàng, thanh tao như mọi khi nữa.
Bị nói chính mặt là người chỉ biết chơi, Lạc Nhiên, Liêu Nhan và Bối Mễ Nhai không hẹn mà cùng quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chay-cung-khong-thoat-duoc-anh/3053051/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.