Chương trước
Chương sau
Anh Phong.

Sở Phong cảm thấy hai từ này từ miệng Tôn Miên Miên nói ra so với người khác khác hoàn toàn.

Anh không giải thích được tại sao lại khác nhau nhưng khi nghe Tôn Miên Miên gọi vậy làm lòng anh nháy mắt mềm nhũn ra.

Anh quay mặt qua.

Tâm trạng của cô bé ngồi cạnh không tồi, lông mi dài rũ xuống chăm chú nhìn bát súp, cô khuấy khuấy mấy cái sau đó nghiêm túc ăn.

Thấy Sở Phong đang nhìn mình, cô quay qua cười.

Bình thường cô rất hay cười, khi cười lông mi cong cong cùng với má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ xinh xinh sẽ làm người ta điên đảo.

Sống trên đời mười tám năm, mấy loại cười cười lấy lòng như này anh thấy rất nhiều nhưng chưa ai có thể làm anh cảm thấy đáng yêu như Tôn Miên Miên. Sở Phong chợt nhận ra không ngờ mình vẫn còn tâm hồn thiếu niên mỏng manh như vậy.

Tôn Miên Miên không làm gì cả, cô chỉ gọi " anh Phong " như bao người sau đó nở nụ cười thôi.

Nhịp tim của anh đập nhanh hơn bình thường rồi đó.

Giống như vừa được gắn thêm động cơ ấy.

Sở Phong phát hiện, có những người càng gần nhau thì sẽ càng làm cho đối phương cảm thấy vui vẻ. Từ đó mà họ càng ngày càng thích nhau nhiều hơn.

*

Ăn uống xong xuôi, mọi người lại kéo nhau lên lầu.

Ngôi nhà xây dựng lên chỉ dành riêng cho việc giải trí thì đương nhiên cái gì cũng có, nào là karaoke, bida, bài và phi tiêu.

Sau khi ăn cùng nhau một bữa, mọi người cũng đã làm quen được với Tôn Miên Miên. Bọn họ nháo nhào lên tranh giành đòi chụp ảnh chung thế nên Tôn Miên Miên nghĩ ra một cách đó là chụp ảnh nhóm. Nhìn cô bé của mình bị mọi người vây xung quanh mà tươi cười như hoa, niềm vui ở trên bàn tiệc lúc nãy của Sở Phong biến mất hoàn toàn.

Anh nhắm mắt lại, dựa vào ghế sofa, lặng lẽ không vui mà cong ngón trỏ bật nắp lon bia nghe tiếng " tách ".

Vị đăng đắng trộn lẫn với mùi mạch nha chầm chậm hòa tan trong khoang miệng.

Ngón tay thon dài trong vô thức bóp chặt lon bia, anh cảm thấy ghế sofa hơi chùn xuống, mùi cam sữa quen thuộc lại quanh quẩn trong chóp mũi.

" Anh Phong à, anh có ăn dưa hấu không? "

Tôn Miên Miên lấy miếng dưa hấu từ đĩa trái cây đưa cho anh.

Sở Phong vẫn ngồi im, ngước mắt nhìn cô.

Cô bé khẽ ngẩng đầu lên, đung đưa miếng dưa hấu trước miệng anh " Anh không ăn à? "

Bình thường giọng nói của cô rất dịu dàng, lúc này vì tâm trạng thoải mái, một phần cũng muốn trêu anh nên giọng Tôn Miên Miên càng mềm mại, giống như đang làm nũng anh vậy.

Yết hầu trên cổ của Sở Phong động đậy một cái.

Anh không thèm cầm miếng dưa hấu mà cứ thế há miệng ăn ngay trên tay cô.

*

Sân nhà hôm nay là của Khương Hạo nên cậu ấy không sợ gì nữa mà trực tiếp chạy lại kéo Sở Phong dậy, hét lớn " Anh Phong, đừng có ngồi không vậy chứ, đứng lên đi chơi thôi, go go! "

Sau đó lại quay qua Tôn Miên Miên " Nữ thần, cậu có muốn cùng bọn tớ chơi phi tiêu không? "

Hôm nay là sinh nhật của Khương Hạo, cô không muốn cậu ấy thất vọng thế nên gật đầu đồng ý " Được a, nhưng mà tớ không biết chơi. "

" Không sao không sao, cậu với anh Phong cùng một đội, anh Phong sẽ dẫn dắt cậu. "

Bảng phóng phi tiêu ở nhà Khương Hạo là loại dùng cho các trò chơi bình thường, khá phổ biến. Bảng phi tiêu tròn được chia thành nhiều vùng cánh quạt nho nhỏ giống như quả dưa hấu bị cắt thành miếng tam giác ấy.

Mỗi " miếng dưa hấu " sẽ có số điểm tương ứng, ngoài ra còn có phân vùng đơn, vùng kép và vùng ba.

Quy tắc tính điểm của Khương Hạo cực kỳ đơn giản nhưng cũng thô bạo, tùy vào người đứng gần với tâm bia nhất. Đôi khi họ chơi tương đối " người lớn ", hết một vòng, ai thua sẽ phải lột đồ, cứ thua thì lột, khi nào lột hết thì thôi. Bởi vì hôm nay có con gái thế nên đổi thành ai thua phải uống bia.

Tôn Miên Miên khiêm tốn thật sự!!! Cô nói cô không biết chơi, Khương Hạo cứ tưởng không biết chơi thì cũng phải ném được 10 20 điểm gì đó chứ ai ngờ đâu cô không ném được luôn...

Sự thật đã chứng minh, khi gặp phải một đồng đội " heo " như vậy thì có đại thần cũng phải bay xuống hố mà nằm. Kết thúc vòng đầu tiên, đội Tôn Miên Miên với Sở Phong đứng chót bảng.

Có chơi có chịu, Sở Phong cầm lon bia lên ừng ực ừng ực uống như uống nước vậy.

Anh rũ mắt, ngửa lên làm lộ ra cái cổ thon dài, theo động tác nuốt nước mà yết hầu trượt lên trượt xuống.

Sau khi uống xong, Sở Phong nở nụ cười, mặt không biến sắc mà dốc ngược lon bia xuống, không còn một giọt nào để rơi ra ngoài.

Có một loại cảm giác kiêu ngạo âm thầm lan ra toàn bộ ngôi nhà.

Tất cả mọi người đều im lặng không giải thích được.

Tôn Miên Miên đỏ mặt, cô tuyệt vọng mở nắp lon bia ra.

Tửu lượng của cô cũng khá tốt, lúc còn nhỏ, hằng năm bà nội đều ngâm mấy loại rượu trái cây, rượu dương mai, rượu hoa quế.

Hồi đó cô cũng nghịch ngợm, giả vờ ngủ đợi ông bà ngủ trưa hết sau đó lại len lén từ trên giường nhảy xuống. Cô tìm cái xẻng đào rượu dương mai lên, rót ra một ly uống thử xem như nào. Thấy vị chua chua ngọt ngọt khá là ngon liền uống liên tục, dĩ nhiên, không ngoài dự định là cô uống say.

Lúc bà nội ngủ trưa dậy thấy cô thì sợ hết hồn, cứ tưởng bị gì suýt nữa phải đưa đi bệnh viện.

Tôn Miên Miên còn chưa đụng môi vào lon bia thì một cánh tay vươn qua giật cái lon đi mất, lòng bàn tay của anh đụng vào tay cô, ẩm ẩm lạnh lạnh.

" Tôi uống thay cô ấy. " Sở Phong nói.

Mọi người lập tức ồn ào lên.

" Tại sao phải uống thay Tôn Miên Miên? "

" Nữ thần, cậu bị dị ứng cồn à? " " Ơ? Nữ thần lắc đầu kìa, để cho cô ấy uống một ngụm có chết đâu mà. "

Sở Phong vẫn cầm chặt lon bia không buông, anh nhướn mày nhìn Lư Tiêu Hàn, người đang dẫn đầu đám đông nhốn nháo kia.

Bản năng sinh tồn nổi lên, Lư Tiêu Hàn giơ tay đầu hàng " Được, anh Phong thay, anh Phong uống cho Miên Miên. "

Sở Phong lại uống một lon nữa.

Thấy anh một lần phải uống tận hai lon, Tôn Miên Miên áy náy kéo tay áo anh, nói " Hay là tụi mình không chơi nữa. "

Xung quanh cực kỳ ồn, có mấy người la hét quỷ khóc sói tru " Chết vì tình.... Không được tắm..... Vậy không vui... "

Sở Phong không nghe rõ cô nói gì, hỏi lại " Cái gì? "

Tôn Miên Miên không còn cách gì liền phải nhón chân lên, ghé vào tai anh lặp lại một lần nữa.

Sở Phong lắc đầu, cúi xuống nói vào tai cô " Không sao đâu, tửu lượng của tôi đối với chỗ bia này vẫn còn trụ được, chúng ta nhất định sẽ thắng. "

Tôn Miên Miên không biết cái người này lấy sự tự tin đó ở đâu ra, đại khái là bọn con trai trời sinh đều không muốn chịu thua.

Cho đến khi bọn họ thua liên tiếp 3 trận, Sở Phong cũng đã uống sáu lon rồi nên Tôn Miên Miên bắt anh lại ghế sofa ngồi xuống. Cô không biết tửu lượng của anh như thế nào nhưng từ nãy đến giờ cũng xem như tạm được, cô không thể để anh tiếp tục uống mãi như vậy được. Uống sáu lon bia thì làm sao tiêu hóa đồ ăn được, cái gì cũng phải có mức độ của nó chứ!

Ánh đèn led xanh lá chiếu qua chiếu lại, Sở Phong dựa vào ghế khẽ nhắm mắt, cuối cùng Tôn Miên Miên cũng thấy mặt anh nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, lúc này trông Sở Phong cực kỳ quyến rũ, Tôn Miên Miên nhìn vào chỉ biết nói " ôi mẹ ơi đẹp dã man "

Thật ra thì lúc nãy liên tục uống như vậy mà anh rất bình tĩnh, không để lộ ra chút hành động nào của một người đã say, ví dụ như nấc lên.

Sở Phong nhíu mày, hình như là nóng, anh đưa tay nới lỏng cổ áo, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi lên khuôn mặt yêu tinh nửa mê nửa tỉnh của anh, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng rất đẹp, đôi môi này cực kỳ thích hợp để...

Lúc Tịnh Mỹ đã từng nói với cô rằng " Tôn Miên Miên, trời sinh cậu mang trong người vaccine miễn nhiễm với trai đẹp à? Không thể cùng cậu theo đuổi thần tượng đẹp trai luôn ấy! " Cũng phải thôi, mỗi lần đi đâu chơi lúc Lúc Tịnh Mỹ hướng mắt nhìn về mấy " tiểu ca ca " hoặc mấy anh trai đẹp trai bán hàng thét chói tai thì Tôn Miên Miên lại có khuôn mặt không cảm xúc giống như " mấy ba này đẹp chỗ nào vậy??? "

Lúc Tịnh Mỹ cũng nói " Lúc đi với tớ mà gặp mấy tiểu ca ca thì hãy tỏ ra hứng thú một xíu cho tớ vui đi, tớ đang suy nghĩ sau này làm sao mà cậu tìm được bạn trai, sợ rằng trên trời dưới biển 4 phương cũng không tìm ra được một người làm cậu động lòng mà khen đẹp trai quá... "

Lúc này Tôn Miên Miên thật sự muốn rút điện thoại ra chụp ảnh Sở Phong gửi cho cô ấy rồi nói " Đây này, trời ơi đây chứ đâu nữa, tớ tìm thấy anh trai làm tớ động lòng rồi đây! Thấy sao!? Đẹp trai không? Đẹp đúng không hahaha. "

Không thể tin được cái loại nhan sắc này thật sự tồn tại trên đời!

Rõ ràng là cô chả uống tí rượu nào mà giờ mặt còn đỏ hơn Sở Phong, chắc là trong phòng này quá ngột ngạt rồi, cô phải ra ngoài hít thở không khí trong lành đây!

Có tận hai cái nhà vệ sinh nhưng Tôn Miên Miên không đi, cô bấm thang máy xuống tầng một.

Bên ngoài đang tí tách mưa, cửa chính mở lớn, không khí rất tốt nhưng hơi lạnh.

Tôn Á Vân hỏi cô khi nào kết thúc để bà nói cho Lý Hồng Duệ đi đón.

Tôn Miên Miên nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa, ngày mai cô còn phải đi học thế nên cô nhắn lại rằng cô sẽ về liền, đi tàu điện ngầm được, không cần đón.

Tôn Á Vân biết cô không muốn làm phiền người khác bèn nhắc cô trên đường nhớ cẩn thận.

Cất điện thoại, cô xoay người về, đi đến thì thấy thanh máy đang chậm rãi khép lại.

" Đợi một chút. " Cô chạy lại bấm nút lên.

Cửa thang máy lại lần nữa mở ra.

Bên trong có một cô gái mặc áo len màu trắng kết hợp với váy xếp ly màu xám tro.

Là Triệu Khinh Nguyệt*.

Tôn Miên Miên đi vào thang máy, liếc nhìn nút tầng, thật khéo, cả hai cô đều đi lên tầng 4.

* Giải thích một chút tại sao TKN lại gặp TMM, tại vì nhà Khương Hạo ở tầng 4 chung cư thế nên ngoài nhà cậu ấy ra còn nhà khác vì vậy cô bé của chúng ta mới tình cờ gặp được TKN. Nhắc cho các bạn nhớ TKN là em gái cùng mẹ khác cha của TMM.Tôn Miên Miên không phải là người hiền lành gì, cô chỉ hiền với những người cần thiết mà thôi, huống chi ngay từ lần đầu gặp mặt Triệu Khinh Nguyệt đã tỏ rõ thái độ chán ghét với cô. Vì vậy nước sông không phạm nước giếng, cô muốn xem đối phương đang tàng hình, trong thang máy chỉ có mình cô thôi.

Cô đi đến góc thang máy, đứng yên ở đó.

Khi thang máy đi lên, hình bóng của hai cô gái phản chiếu rất rõ trên cửa.

Mặc dù có huyết thống, quan hệ rất gần gũi nhưng sao cô cảm thấy so với người lạ còn lạnh lùng hơn.

" Cô, thật đáng ghét. " Triệu Khinh Nguyệt quay người lại, nhướn mày, giọng nói chán ghét.

Tôn Miên Miên đang nhắn tin, cô bấm gửi sau đó tắt điện thoại bình tĩnh nhìn lên.

" Tại sao cô lại làm cho người ta thấy ghét như vậy? Tại sao cô lại xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi? Cô có biết vì cô mà bố mẹ tôi... " Triệu Khinh Nguyệt còn chưa nói hết đã trừng mắt nhìn Tôn Miên Miên.

Đêm hôm sinh nhật của Sở lão gia Tôn Miên Miên có vô tình nghe được mấy lời nghị luận người ta nói về Ngu Thiến, lúc đó cô cũng hiểu Ngu Thiến không sống tốt được như vẻ bề ngoài, nhìn xinh đẹp thanh cao vậy thôi nhưng lại bị chồng bạo lực gia đình.

Cũng không phải là lần đầu tiên nghe được.

Lúc đầu cô có chút chần chừ nhưng suy nghĩ lại con đường này là do Ngu Thiến chọn, cô không có quyền xen vào.

Sau đó, cô có hỏi Tôn Á Vân. Có lẽ Tôn Á Vân cảm thấy Tôn Miên Miên còn quá nhỏ nên không nói nhiều, chỉ nói rằng công ty nhà Triệu trong vòng mười năm nay làm ăn xuống dốc, Triệu Thế Nam còn là người lòng dạ hẹp hòi, khó chịu một chút liền động tay động chân, đây cũng không phải bí mật gì nên cô được biết.

Do đó, Triệu Khinh Nguyệt chưa nói cho cô rằng sự trở lại Nam Thành của cô cũng là một lý do khiến Triệu Thế Nam cãi nhau với Ngu Thiến.

Đổ lỗi cho cô???

Tôn Miên Miên nhìn Triệu Khinh Nguyệt lùn hơn cô nửa cái đầu, cảm thấy người " em gái " này đầu óc không bình thường.

" Cô lầm một chuyện rồi, câu " tại sao cô lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi? " phải để tôi nói mới đúng. Bố mẹ của cô ấy, một người ngoại tình dụ dỗ phụ nữ đã có chồng có con, phá hoại gia đình người khác, một người biết rõ mình đã có gia đình còn đi ong bướm với người ta, lừa dối chồng và con gái, xem nhẹ hôn nhân. Nói cho cùng thì người vô tội bị hại trong chuyện này là bố tôi và tôi mới đúng, cô đừng có ở đó mà sủa cho lắm vào. "

" Lúc mẹ cô có bầu cô còn chưa làm xong thủ tục ly hôn với bố tôi đâu, cô có biết thân phận của cô là gì không mà ở đó oang oang cái mồm ra? Shh, cái thứ con riêng. "

" Cho nên, cô dựa vào cái gì mà ở đây khoác lác với tôi? "

Khuôn mặt của Triệu Khinh Nguyệt lúc đỏ lúc xanh.

Cô lớn lên trong tình thương của bố mẹ, chưa bao giờ phải nghe mấy lời cay độc. Nếu như không phải Tôn Miên Miên đột nhiên quay trở về Nam Thành thì cô ta cũng không biết cô ta còn có một người chị trên thế giới này, cô ta cũng không biết hóa ra mẹ mình lúc đó đã kết hôn hơn nữa còn có một đứa con.

Đó giờ Triệu Khinh Nguyệt vẫn kiêu ngạo bởi vì có cái tên " Triệu gia đại tiểu thư " ai ngờ đó là vì bố cô đi câu dẫn đàn bà đã có chồng, mẹ cô thì vượt quá giới hạn, hai người đó bởi vì vụng trộm mới có được cô.

Lời nói của Tôn Miên Miên cứ như trực tiếp vả cho cô một cái bạt tai.

Thang máy dừng lại, " đing " một cái cửa mở ra.

Triệu Khinh Nguyệt cứng đầu liếc Tôn Miên Miên một cái sau đó cắm đầu cúi cổ chạy ra trước.

Sau đó Tôn Miên Miên cũng đi ra.

Tóc bị ai đó đằng sau giật nhẹ, cô quay lại thấy một bạn nam cao hơn mình cả cái đầu " Sao cậu lại ở đây? "

Sở Phong quơ quơ điện thoại di động, trả lời " Đợi cậu đó, cậu bảo lên liền mà. "

Nói xong anh nhìn bóng lưng Triệu Khinh Nguyệt đã chạy xa " Cô ta ăn hiếp cậu à? "

Mặc dù lúc đó Sở Phong chưa hỏi gì nhưng cô ta vừa đi ra khỏi thang máy anh đã cố ý bước lên đụng thật mạnh vào cô ta, ý tứ thiên vị Tôn Miên Miên rõ ràng. Có vẻ cú đụng khi nãy không nhẹ đâu.

Tôn Miên Miên giật mình đứng lại " Tại sao cậu biết là cô ta ăn hiếp tớ, cậu không nghĩ đến trường hợp tớ ăn hiếp cô ta à? "

Sở Phong " Cô ta xấu, tính tình còn cọc cằn dữ tợn. "

Anh vừa nói vừa đưa tay ra, ngón trỏ và ngón giữa tạo hình chữ V, sau đó dùng chữ V chạm vào môi cô " Còn làm cho cậu xệ mặt ra thế này, không là ăn hiếp chứ còn gì nữa. "

Người tôi để trong lòng, không cho phép ai ngoài tôi làm cô ấy không vui.

Cô cảm giác như anh có thể hiểu mình từng li từng tí, hận không thể hòa làm một với cô thôi. Ngay cả những người trong nhà cũng không làm được như vậy

Có thể nói, Sở Phong là người đầu tiên trên thế giới đối xử với cô như vậy.

Tôn Miên Miên cười cười lộ ra hai lúm đồng tiền, cô cầm lấy bàn tay đang đặt trên môi mình xuống, tách ngón tay của anh ra, đan ngón tay của mình vào.

Sở Phong sững sốt.

Tay của anh lớn hơn cô nghĩ, không mềm nữa chứ, các đốt ngón tay cưng cứng nhưng cô lại không muốn buông ra chút nào.

" Sở Phong " Tôn Miên Miên kêu tên anh.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm mại như con mèo nhỏ làm anh ngứa ran hết cả người.

" Ừ, làm sao vậy? " Cổ họng anh thắt lại.

" Không có gì, tớ gọi tên bạn trai của tớ không được à? " Tôn Miên Miên quay đầu cười, chớp chớp mắt chậm rãi nói.

_____________________________

Tác giả có điều muốn nói:

Bé Phong: aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Bé Miên Miên: aaaaaaaaaaaa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.