Chương trước
Chương sau
Câu nói của Cố Nghiên làm tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Ông Lý có chút khó hiểu nhìn về phía Triệu Thù, cuối cùng xác nhận nói:”Đây là tiểu Thù a, có phải Cố tiên sinh nhầm rồi hay không?”
Ánh mắt Cố Nghiên tối lại:”Ông à, ông có chắc rằng người ở bên cạnh ông mấy năm nay chính là người này không?”
Ông Lý gật gật đầu, vô cùng kiên quyết nói:”Tuy rằng tôi lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn còn tốt, đứa trẻ tôi tự nuôi mấy năm trời sao có thể nhận nhầm chứ!”
Thật là kỳ lạ, thậm chí ông còn cảm thấy Cố Nghiên đây là đang chơi mình, đứa trẻ mà ông nuôi lớn chẳng lẽ ông còn không nhận ra sao? Nếu đây không phải Triệu Thù, vậy thì là ai chứ?
Cố Nghiên cười lạnh nói”Ông Lý, công sức mấy năm nay của ông xem như uổng phí rồi, Triệu Thù sợ là đã bị người khác hoán đổi từ khi được tìm thấy rồi.”
Ông Lý nhíu mày:”Sao cậu lại nói ra lời này, lúc trước nó mất tích ở trong núi, tôi thuê người đi tìm hơn nửa tháng mới tìm thấy, sau khi tìm được còn mời thầy có chuyên môn về để kiểm tra, nếu nó không phải Triệu Thù, vậy thì sao có thể giấu được nhiều người như vậy.”
“Hơn nữa, tất cả giấy chứng nhận và ảnh chụp đều ở đây, mấy thứ đó thì làm sao có thể giả được.”
Cố Nghiên nhìn Triệu Thù bằng ánh mắt lạnh băng:”Cái gì cũng đều có thể giả được, nói đi Triệu Thù rốt cuộc ở đâu?”
“Anh đang nói cái gì vậy, tôi chính là Triệu Thù, tôi ở đây chứ còn đâu nữa!” Triệu Thù tức giận, “Không thể hiểu nổi mà, ông nội, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Mở miệng ra hỏi là một hai phải bắt con phủ nhận bản thân,  đúng là thần kinh!”
Cố Nghiên không nhiều lời với hắn mà trực tiếp đi tới dán một tờ giấy to bằng ngón tay cái màu đen lên trán Triệu Thù.

Đây vốn là chuẩn bị sẵn cho “Triệu Thù”, anh cũng không tự cho là Triệu Thù sẽ chịu phối hợp, không bằng sớm sử dụng một chút thủ đoạn để đỡ phải lãng phí thời gian.
Nhưng mà anh không ngờ, sự việc xảy ra không giống với những gì anh đã thấy trước đây, người ở bên cạnh ông Lý vậy mà lại thật sự không phải Triệu Thù!
Sau khi nhìn thấy sự thật này, cảm xúc cuồng nộ trong lòng Cố Nghiên lại bắt đầu không kiểm soát được, anh hít một hơi thật sâu mới có thể miễn cưỡng khống chế được cảm xúc của chính mình. Kế hoạch có hơi sai sót, anh liền nhịn không được muốn giết chết con người ở trước mắt này!
“Anh, cậu ấy trợn trắng mắt lên kìa!” Giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng, ánh mắt Cố Nghiên nhanh chóng khôi phục, anh quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt tò mò của thanh niên đang nhìn chằm chằm về bên này.
Cố Nghiên cười khẽ lắc đầu, bây giờ tiểu Thư ở bên người của anh, chỉ cần anh còn đây thì không ai có thể mang cậu đi đâu hết, hà cớ gì phải lẩn quẩn mãi trong chuyện quá khứ không dứt ra.
Trên tờ giấy màu đen vẽ một hình nhân nhỏ, sau khi con hình nhân tiếp xúc với làn da của Triệu Thù thì nhanh chóng phai màu, chờ khi hình trên giấy hoàn toàn biến mất, tờ giấy đen cũng rơi khỏi trán của hắn xuống mặt đất.
Ông Lý nổi giận nói:”Cậu làm gì vậy! Cho dù Triệu Thù có vấn đề gì thì cũng là do người của Đặc Điều cục tới thẩm tra xử lý, cậu lại dám tấn công cháu tôi ngay trước mặt ông nó thì thật là quá đáng! Mau thả nó ra!”
Cố Nghiên lạnh lùng liếc mắt nhìn ông, nói:”Tôi là nể mặt ông nên mới giữ lại cho hắn một mạng, đây đã là kết quả tốt nhất, hy vọng ông đừng khiến tôi mất kiên nhẫn, nếu không tôi cũng không biết bản thân có thể làm ra chuyện gì đâu.”
Ông Lý tức đến run người, ngón tay run rẩy chỉ vào Hướng Tu Tề:”Cậu, các người, các người trơ mắt nhìn cậu ta làm việc kiêu ngạo như vậy sao? Từ khi nào mà Đặc Điều cục để người dân chịu uất ức như thế!”
Hướng Tu Tề trực tiếp cúi đầu, âm thầm thở dài, không còn cách nào hết, hắn là nhân viên của Đặc Điều cục, nhưng cũng là thuộc hạ của Cố Nghiên a! Thêm nữa, nếu thứ anh Cố muốn làm thì dù có cục trưởng ở đây cũng không thể ngăn anh lại a.
Anh đã nói sẽ giữ lại một mạng thì không phải đã khá rốt rồi sao.
Ông Lý cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt Triệu Thù trở nên chết lặng mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ông hiểu rõ thực lực của Cố Nghiên, tuy rằng bọn họ được coi là tiền bối, thực lực hiện tại cũng khó người nào có thể bì kịp,nhưng nếu so sánh với người trẻ tuổi có chút yêu nghiệt này thì mấy lão già bọn họ vẫn là kém một khoảng.
Trong phòng khách bỗng yên tĩnh lại, Cố Nghiên nhìn Triệu Thù mở miệng hỏi:”Triệu Thù đang ở đâu?”
“Tôi… Chính là Triệu Thù.” Trong nháy mắt biểu cảm chết lặng trên khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo.
Cố Nghiên không hề dao động lại tiếp tục hỏi:”Triệu Thù đang ở đâu?”
Cứ một lần một lần lại một lần, mỗi lần trả lời biểu cảm của Triệu Thù càng ngày càng thêm thống khổ, rốt cuộc, đến khi hỏi lần thứ mười lăm, Triệu Thù mới cho ra đáp án khác.
“Cậu…cậu ấy ở bờ biển, tôi không biết, tôi không biết!” Triệu Thù lấy hai tay ôm đàu tựa như muốn hỏng mất.
Nghe được câu này, Cố Nghiên có chút thất vọng, lại hỏi:”Cậu liên lạc với cậu ấy như thế nào?”
Lúc này Triệu Thù mới từ từ bình tĩnh trở lại, hắn lộ ra mộ nụ cười quỷ dị, nhìn Cố Nghiên:”Anh muốn bắt Triệu Thù sao? Anh tìm không thấy nó đâu.”
“Cậu, vậy cậu là ai?” Giọng ông Lý run run hỏi, ông không thể tin được, người mà mình dùng hết tâm sức dạy dỗ vậy mà lại là giả!
“Triệu Thù” mở miệng nói:”Ông nội, rất xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý giải mạo tên tuổi của Triệu Thù, là do bị người khác uy hiếp nên tôi mới làm thôi.”
Cố Nghiên thấy bộ dạng ngoan cố không chịu thua của hắn thì lại tiếp tục thúc giục linh khôi chui vào trong cơ thể hắn, biểu cảm “Triệu Thù” trong nháy mắt trở nên dữ tợn, ngay sau đó liền ngã khỏi sô pha cuộn tròn trên mặt đất, đau khổ kêu lớn.
“A”
Tiếng kêu đến tê tâm liệt phế khiến ông Lý lộ ra biểu cảm không đành lòng, dù tính là đứa nhỏ này không phải Triệu Thù, nhưng nuôi dưỡng hắn nhiều  năm ông cũng đã sớm xem hắn là cháu trai ruột của mình, ông Lý có chút không nỡ mà khuyên nhủ:”Nếu cậu không phải Triệu Thù thì cần gì phải vì nó mà chịu loại khổ sở này!”
Không biết là do nghe được lời của ông Lý nói hay là vì không chịu nổi nữa mà “Triệu Thù” hét to một tiếng, chịu thoả hiệp với Cố Nghiên.
“Địa vị của Triệu Thù cực kỳ cao nên rất ít khi lộ mặt, sau khi lên núi tôi cũng chưa từng gặp qua hắn, chỉ biết hắn và Hoắc An có mối quan hệ không tầm thường, các người có thể bắt đầu xuống tay từ Hoắc An.” Sắc mặt thanh niên trắng bệch nằm trên đất, suy yếu nói.
Cố Nghiên nghe hắn nói xong liền đứng dậy muốn rời đi, tất cả những gì anh muốn biết chỉ là tung tích của Triệu Thù, việc còn lại là của Đặc Điều cục.
Hướng Tu Tề ở lại xử lý chuyện tiếp theo của người giả mạo Triệu Thù, có thể đem toàn bộ dấu vết sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của Triệu Thù thay thế toàn bộ  thì chắc chắn bên trong có người giúp đỡ. Thời điểm chuyện này xảy ra, Hoắc An vẫn còn giãy giụa ở dưới đáy tổng cục, hắn cũng không có cái thực lực đó cho nên người cấu kết với những người đó là một kẻ khác.
Hướng Tu Tề bởi vì nguyên nhân thân phận của mình mà từ trước đến giờ không tham gia quá nhiều vào chuyện này, bây giờ lại hiểu biết như vậy làm hắn không khỏi cảm thán, Đặc Điều cục giống như một cái sàng vậy, chỗ nào cũng có lỗ, tổng đội trưởng đi làm gian tế còn chưa tính, mấy năm nay thứ có thể một tay che trời chắc cũng là một kẻ không tầm thường.
Quan trọng là những chức vị quan trọng đều bị mấy kẻ đó chiếm cứ, đúng thật là!
Nếu không phải lần hành động này được cục trưởng đặc biệt phê chuẩn thì cậu còn nghi ngờ có phải cục trưởng bị người ta xúi giục hay không.
Sau khi rời khỏi núi Minh Kính, hai người trở lại trấn Tây Hoa, Đinh Tấn Nhai vẫn còn chưa rời khỏi nên Cố Nghiên sai y đi thông báo cho cục trưởng Thọ trực tiếp bắt giữ Hoắc An, thẩm vấn Triệu Thù, hoặc lấy Hoắc An làm mồi nhử để dụ Triệu Thù xuất hiện.
Nhưng sau khi Hướng Tu Tề báo lên sự việc của “Triệu Thù” lại nhận được câu trả lời của cục trưởng Thọ là nói Cố Nghiên tự xử lý Hoắc An, bởi vì ông không thể đảm bảo người bên cạnh mình có phải là kẻ làm giả thân phận cho Triệu Thù hay không, nếu tin tức bị truyền ra ngoài thì chỉ sợ Hoắc An sẽ lập tức chuồn mất.
Nếu ông đã nói như vậy thù Cố Nghiên cũng không khách sáo nữa, lập tức liên hệ với thuộc hạ yêu cầu họ để mắt tới Hoắc An, không được hành động hấp tấp.
Anh không muốn mắc bất cứ sai lầm nào.
Thành phố An Lương.
Hoắc An và thuộc hạ đi ra từ một tốp người dân, hai người đi theo phía sau hắn đều có vẻ mặt khó coi.
Thanh niên đi phía bên trái khó chịu nói:”Rõ ràng là nhiệm vụ chúng ta giành được, dựa vào cái gì mà tên họ Chu kia muốn cướp, đợi chúng ta đi xa như vậy để đến đây rồi mới nói cho biết, đây chẳng phải là chơi đùa chúng ta sao!”
“Đội trưởng, anh mới là tổng đội trưởng, bọn họ dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo như vậy!”
Hoắc An thở dài nói:”Khải Thành, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, khi ra ngoài làm nhiệm vụ thì luôn làm những gì gần nhất, ai cách chúng ta gần nhất, ai là người nên chọn nhất, chỉ có như vậy mới có thể giải quyết mọi vấn đề bằng tốc độ nhanh nhất. Tiểu Chu có thể đến trước chúng ta, rồi kiểm soát được tình huống nhanh như vậy, chẳng lẽ cứ bắt cậu ấy nhìn tình huống xấu đi mà vẫn phải chờ chúng ta sao?”
“Vậy thì hắn cũng có thể nói cho chúng ta biết một tiếng, đỡ phải cho chúng ta chạy đi xa như vậy đúng không? Chúng ta còn có nhiệm vụ khác trên người, giải quyết mọi chuyện sớm được cái nào hay cái đó, hắn nhắn tin một cái cho chúng ta thì có phải tiết kiệm được bao nhiêu thời gian không?”
Hoắc An an ủi nói:”Bây giờ chúng ta bắt xe chạy tới núi Độ Bình vẫn còn kịp, cậu yên tâm, trong lòng tôi tự có suy xét.”
Ba người vừa đi ra khỏi chỗ đó thì lại nhận được điện thoại, có người của Hắc Hoả xuất hiện ở gần thành phố An Lương, đội viên có người thương vong, hy vọng có thể đến để chi viện.
“Là đội bảy, đội thương Cao bị thương!”
Vẻ mặt Hoắc An ngưng trọng:”Gần đây người Hắc Hoả xuất hiện quá thường xuyên, chẳnh lẽ bọn chúng có động tĩnh lớn gì?”
“Đồ vật trong tay chúng thật sự có chút nguy hiểm, tôi thấy chúng ta nên tập trung lực lượng người trong cục đem đám người này tóm gọn trong một lưới mới được!”
“Đi xem đội trưởng Cao bị thuơng thế nào trước đã, tôi sợ rằng đội viên của anh ấy cũng không làm gì được những kẻ đó.”
Động tác ba người nhanh lẹ bắt xe, chạy như bay đến một thị trấn nhỏ tên là Tân Lục Trấn.
Nói là thị trấn nhỏ, kỳ thật nhìn từ bên ngoài thì cũng không khác gì một cái thôn, lại ở vị trí hẻo lánh, ba mặt đều có núi vây quanh, ruy tằng chỉ là ba cái sườn núi nhỏ nhưng cũng tạo ra ngăn cách giữa thị trấn với các thôn khác.
Ba người đi vào bên trong, liền phát hiện hình như thị trấn này không có người, đi được hai phút rồi nhưng không nhìn thấy một ai, toàn bộ thị trấn đều trống rỗng im ắng làm lòng người hoảng loạn.
“Đội trưởng, sẽ không…không phải là bị Hắc Hoả tiêu diệt hết rồi chứ? Chẳng lẽ bọn chúng hành động nhanh như vậy sao?”
“Không liên lạc được với đội trưởng Cao! Đội trưởng, nếu không thì chúng ta rút trước đi, điều tra một chút rồi hẵng đi vào thì thế nào?”
Hoắc An xua xua tay:”Thời gian không đợi một ai, đi vào trước rồi tính sau.”
Nói xong hắn ném xuống đất mấy cái cúc áo bằng gỗ lớn nhỏ hình động vật, mấy thứ kia vừa rơi xuống đất liền nhanh chóng trở nên linh hoạt, chạy khắp bốn phương tám hướng.
Hai người hâm mộ nhìn cảnh này, cảm thán nói:”Khi nào chúng ta mới thể được như đội trưởng Hoắc chứ, có thể tùy ý khống chế con rối, không cần phải chuẩn bị bất cứ thứ gì nhưng lại có thể một lần khống chế được nhiều con rối!”
“Ai, ai biết có cơ hội đó hay không a!”
Hoắc An quay đầu lại nhìn hai người kia, cười nói:”Đừng tự xem thường mình, thiên phú là một chuyện, chăm chỉ lại là một chuyện khác, chỉ cần chịu khó luyện tập thì không có gì là không thể làm được.”
“Vâng thưa đội trưởng!” Hai người họ cười hì hì.
Sau khi thả con rối ra, Hoắc An đưa hai đội viên đi một vòng quanh thị trấn, sau khi quay lại bên ngoài, vừa lúc vài con rối đi ra khỏi thị trấn.
Chỉ là trên các con rối đều bị hư hỏng ở các mức độ khác nhau.
Hoắc An thu lại con rối, cẩn thận cảm nhận, có một cái cẳng tay con rối bị rớt lại cảm ứng được vị trí của đội trưởng Cao.
“Người đang ở bên trong, trung tâm thôn có sáu người canh giữ. Trong thôn có gần hai mươi người.” Hoắc An miêu tả ngắn gọn tình hình trong thôn cho hai người bọn họ.
“Đội trưởng, hai mươi người thì không sao, chúng ta trực tiếp đi vào cứu người đi?”
Hoắc An gật đầu: “Tình hình của đội trưởng Cao có vẻ không được tốt lắm, không thể chậm trễ được, tôi sẽ vẽ bản đồ cho cậu, hai người đến trung tâm thôn cứu người, tôi sẽ đối phó với những người khác. “
“Đội trưởng, anh tự mình cẩn thận.”
Sau khi giải thích vấn đề, ba người họ liền chia nhau ra hành động.
Hoắc An nhìn bóng lưng hai người biến mất vào trong thôn, ánh mắt tối sầm lại, sau đó bỏ hết con rối, nhìn về một hướng, lập tức đi về hướng đó.
Tuy nhiên, khi hắn vừa bước ra khỏi thị trấn Tân Lục, ngay khi hắn vừa định thở phào nhẹ nhõm thì một chiếc xe ô tô tiến đến và chặn trước mặt.
Hoắc An không muốn gây chuyện nên đi vòng qua bên lề đường, lúc này cửa xe mở, người trong xe bước ra, đứng ở trước mặt hắn, mỉm cười nói” Anh Hoắc, đội viên của anh còn ở trong thôn, còn anh lại tự mình chạy trốn, có phải là có chút vô liêm sỉ không nhỉ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.