Chương trước
Chương sau
Núi Độ Bình cách trấn Tây Hoa tầm 50 km, thứ nổi tiếng trên núi có lẽ là khu du lịch bao trùm toàn bộ ngôi làng.
Ba người kia nói xong thấy vẻ mặt hờ hững của Thẩm Thư và Cố Nghiên cũng quan tâm mà nói:”Đương nhiên, nếu Thẩm tiên sinh không muốn đi thì Thắng tiên sinh có thể tự tới đây tìm cậu, nhưng mà có một số chuyện Thắng tiên sinh cũng không thể kiểm soát được, đến lúc đó cái trấn nhỏ này phải gặp tai hoạ rồi.”
Thẩm Thư hiểu rõ, đây là đang uy hiếp bọn cậu.
“Hình như Thẩm tiên sinh rất thích nơi này, cho nên Thắng tiên sinh cảm thấy vẫn không nên phá hư nơi này thì có vẻ tốt hơn.”
Thẩm Thư lập tức nổi giận, muốn mạng của cậu, vậy thì còn xem thử chính gã có bước qua cửa được không!
Cố Nghiên vươn tay giữ chặt Thẩm Thư, nhỏ giọng an ủi hai câu, sau đó nhìn về phía người đang đi tới trầm giọng nói:”Nếu các người không muốn đi, vậy thì ở lại luôn đi.”
Ba người nọ sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt trở nên có chút miễn cưỡng, gã nói:”Cố tiên sinh, anh là người có bản lĩnh, hầu như không ai có thể đấu lại anh, nhưng anh lại không hiểu biết Thắng tiên sinh rồi, chênh lệch khoảng cách giữa hai người thật sự quá lớn, tôi hy vọng anh bình tĩnh một chút, suy nghĩ thật kỹ…”
Cố Nghiên lộ ra một nụ cười trào phúng, nhẹ giọng nói:”Vậy sao, tôi thật sự rất muốn biết, Thắng tiên sinh của các người rốt cuộc là cái loại nhân vật gì.”
Nói xong, không cho ba người kia có thời gian phản ứng mà trực tiếp vật ngã.
Thẩm Thư nhìn ba người hôn mê bất tỉnh trên mặt đất mà không khỏi cảm thán, động tác của anh trai cậu, chậc chậc chậc, thật là nhanh gọn a, cậu còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì người đã không còn rồi!
“Anh, đã đến nước này thì ngày mai chúng ta có phải đi không?”

Nếu không đi, lỡ như cái gã Thắng tiên sinh kia thật sự tấn công trấn Tây Hoa vậy thì hỏng rồi. Vẫn nên đi thì tốt hơn, nếu không để lại mối hoạ lớn như vậy, lâu lâu lại nhảy ra một người ghê tởm thì chẳng bằng trực tiếp chấm dứt trong một lần.
Vốn dĩ nếu có thể tiếp tục ẩn náu thì Thẩm Thư tuyệt đối sẽ không để bản thân bị bại lộ, nhưng giờ người cũng đã tìm tới cửa, bọn cậu cũng không thể như rùa rụt cổ được. Có thể đấu lại thì đấu đến cùng mới có thể yên ổn, đấu không lại thì sớm muộn gì cũng phải chết.
Cố Nghiên khẽ lắc đầu:”Sẽ có người đi xử lý, em không cần lo lắng.”
Thẩm Thư gật gật đầu, cho rằng người Cố Nghiên nói đến là thuộc hạ của anh, cậu có chút lo lắng nói:”Nhìn có vẻ Thắng tiên sinh rất lợi hại nhỉ, nếu so với đám người Hắc Hoả kia thì có thể mạnh hơn không?”
“Trước khi đạt được mục đích, người ở phía sau bức màn sẽ không xuất hiện, cái thứ gọi là Thắng tiên sinh chẳng qua cũng chỉ là một con rối mà thôi.” Cố Nghiên nhìn một mảnh trắng xoá ở phía xa, “Nếu có gặp thì cũng là gặp người ở sau Thắng tiên sinh, còn hắn thì vẫn chưa đủ tư cách đâu.”
Thẩm Thư cái hiểu cái không, nhưng nếu là điều mà Cố Nghiên nói ra thì cậu cũng yên tâm rồi.
Không còn tâm trạng để đắp người tuyết, Thẩm Thư liền cùng Cố Nghiên trở về nhà, vốn dĩ là Cố Nghiên sẽ cho Thẩm Thư “học bù”, nhưng còn chưa bắt đầu thì cậu đã nằm lăn ra giường không muốn động đậy.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lúc nhiều lúc ít không ngừng nghỉ, cho đến tận hôm sau đi làm cũng không có người đến quấy rầy bọn cậu.
Ngày hôm qua ba người kia đã được Hướng Tu Tề thông báo cho phân cục mang đi.
Chỉ qua một ngày, trong cục liền truyền ra tin tức rất lớn, tổng cục phái chuyên gia đến đây xử lý, là đội trưởng đội cơ động của tổng cục, Hoắc An.
Hướng Tu Tề cảm thán nói:”Tôi vẫn luôn không thích những người trong tổng cục, nhưng Hoắc đội trưởng tên Hoắc An này là người khiến người khác dễ sinh lòng kính nể.”
Đương nhiên, tiền đề vẫn là lời nói của hắn trong ngoài như một.
Hướng Tu Tề làm thuộc hạ của Cố Nghiên, tuy rằng không tham gia vào nhiệm vụ gần đây nhất nhưng ít nhiều gì cũng nghe nói chút tin tức.
Người tên Hoắc An này từ khi xuất hiện trước mặt đại chúng thì đã là một người tốt không hề có khuyết điểm. Tất cả những việc hắn làm đều là để Đặc Điều cục phát triển, vì lợi ích của người thường mà suy nghĩ, thậm chí vì nghĩa đó mà không tiếc tự chặt đứt cánh tay trái là Hoắc gia, làm gương tốt chưa bao giờ hành động bừa bãi.
Cho nên tuy rằng sau lưng hắn không có thế lực nào, nhưng may mắn ở Đặc Điều cục cực tốt, tuổi còn trẻ đã làm đội trưởng nhưng không ai không phục, không cần biết là tổng cục hay là phân cục thì khi nhắc đến Hoắc đội trưởng, mọi người đều nghĩ hắn là một người hiền lành.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì trong bốn năm năm tới Hoắc An sẽ tiếp tục tiếp nhận chức phó cục trưởng, từ khi Đặc Điều cục thành lập đến nay thì hắn là phó cục trưởng trẻ tuổi nhất. Còn về chuyện sau này liệu hắn có thể tiến thêm một bước hay không thì mọi người đều cảm thấy chỉ cần hắn trưởng thành thêm mười năm nữa, biết thêm chút đạo lý đối nhân xử thế thì không có bất cứ vấn đề gì.
Mặc dù Hướng Tu Tề vẫn luôn “Thân tại Tào doanh, tâm tại Hán*”, nhưng đối với người như vậy vẫn vô cùng khâm phục, tổng cục có một kẻ như Hồ Lập Cường mà còn khiến người thường nhìn thấy là mắt sáng ngời, càng đừng nói đến “Thánh mẫu” như Hoắc An.
*ý nói thân xác ở phía giặc nhưng tâm luôn hướng về phe mình.
Tống Ngạn ở một bên tiếp lời:”Đúng là như vậy, Hoắc tiên sinh thật sự là người tốt, nghe nói trước kia ở trong tổng cục có rất nhiều người kiêu ngạo, nhưng từ sau khi Hoắc tiên sinh đến thì những người đó không dám không tém lại. Nghe nói Cao đội trưởng lần trước giúp chúng ta chính là do Hoắc tiên sinh đề nghị cử đi, lúc anh ấy cạnh tranh với một người rất có bối cảnh, nếu không phải nhờ Hoắc tiên sinh thì chắc chắn Cao đội trưởng đã bị rơi vào lãng quên.
Bây giờ Tống Ngạn ở lại trấn Tây Hoa vui đến quên trời quên đất, thiên phú của y không quá cao, ở trong phân cục thành phố Ninh Quốc luôn phải làm các công việc lặt vặt, thỉnh thoảng mới đi theo người khác ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng luôn lo sợ bản thân sẽ kéo chân sau, bây giờ làm việc trong bộ phần hậu cần của trường học lại sắp xếp công việc vô cùng tổ chức.
Hướng Tu Tề cười mà không nói, đứa trẻ này là bị người ta lừa rồi a.
Thẩm Thư vô cùng tò mò với cái người Hoắc An này, trước giờ cậu còn chưa từng thấy qua ai như vậy đâu.
Hai ngày sau, rốt cuộc cậu cũng gặp được người này.
Hoắc An mang theo hai tên thuộc hạ tới trấn Tây Hoa, dưới tình huống không có bất cứ thông tin gì mà có thể trực tiếp tìm ra bộ phận hậu cần.
Xuất hiện bất ngờ như vậy không ai sẽ thích thậm chí còn sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng Hoắc An lại có thể khiến người khác sau khi nhìn thấy hắn thì trong nháy mắt không còn cảm giác như vậy nữa.
Vẻ ngoài của hắn không có đặc biệt tuấn tú như Thẩm Thư và Cố Nghiên, đứng một chỗ đã có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhưng đôi mắt của hắn lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng đáng tin cậy, rất đáng giá để tín nhiệm.
Vóc dáng hắn rất cao, cơ thể cường tráng, nhưng bởi vì đôi mắt sáng ngời và có phần trong veo kia không gây cảm giác áp bách, ngược lại còn khiến người khác không nhịn được mà muốn dựa dẫm vào.
Nhìn văn phòng chỉ có vài người, đầu tiên Hoắc An lập tức xin lỗi vì bản thân đã tùy tiện đến, vô cùng thất lễ, sau đó mới nói ra mục đích lần này đến cho mọi người.
“Căn cứ theo khẩu cung của ba người kia, người đứng sau bọn chúng có lẽ đang ở gần đây, nên chúng tôi muốn ở lại chỗ này mấy ngày.”
Hướng Tu Tề gật đầu:”Chỉ là chỗ này thật sư quá đơn sơ, không thể tiếp đãi được, mong Hoắc tiên sinh thông cảm.”
Hoắc An hơi mỉm cười:”Không sao, dù sao chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng có thêm tiền trợ cấp, ba người chúng tôi tìm tạm một cái khách sạn là được.”
Chính vào lúc này Thẩm Thư từ bên ngoài đi vào, lúc Hoắc An dời tầm mắt qua, cậu rõ ràng cảm nhận được, cảm xúc trong mắt hắn có chút thay đổi, nhưng rất nhanh đã bị che giấu đi.
Thẩm Thư nói:”Hoắc tiên sinh? Chào anh.”
“Chào cậu.” Hoắc An nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, thân thiện, “Cậu bạn này nhìn rất giống một người bạn cùng lớn lên với tôi, mới vừa nhìn thấy đã khiến tôi suýt nữa thì gọi tên của cậu ta.”
Thẩm Thư hơi bất ngờ, cười:”Thật trùng hợp, thật sư là giống đến mức đó sao?”
Hoắc An cũng vô cùng tò mò:”Nếu không phải bạn của tôi là con một, thì tôi còn tưởng hai người là anh em song sinh nữa kìa.”
“Ha ha ha, Hoắc tiên sinh nói đùa rồi, nếu tương lai có cơ hội tôi nhất định phải gặp thử người bạn của anh, nếu như duyên phận tới thì cũng không phải không thể nhận làm anh em kết nghĩa.” Thẩm Thư pha trò nói
“Sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.”
Sau khi nói xong Hoắc An cười cười không nói gì với cậu nữa, dặn dò Hướng Tu Tề vài câu nói hắn chú ý an toàn của mọi người một chút, rồi rời đi cùng hai người kia.
Sau khi đám người rời đi, Tống Ngạn ngưỡng mộ nói:”Đúng là trăm nghe không bằng một thấy a!”
Hướng Tu Tề cạn lời gõ gõ đầu của y.
Thầy Tống và Tống Ngạn không biết sự tình bên trong nhưng cũng nhìn ra thái độ của hai người Hướng Tu Tề đối với ba người kia không quá nhiệt tình.
Cả ngày Thẩm Thư đều thất thần, sau khi tan làm nhìn thấy Cố Nghiên cậu liền vội vàng bắt đầu kể lể.
“Anh, anh không biết cái tên Hoắc An kia diễn kịch nhiều thế nào đâu, thấy em không để ý liền tìm lấy cái cớ nói em rất giống với một người bạn của hắn, cái lý do này đúng là!”
“Đặc Điều cục vậy mà lại phái một người như vậy tới không phải là uổng phí sức lực sao!”
Cố Nghiên nghe Thẩm Thư nói đến Hoắc An thì biểu cảm lập tức lạnh đi.
“Anh, anh nói người này có đáng tin cậy không?”
Thẩm Thư lẩm bẩm một hồi, nói xong gãi gãi đầu hỏi.
Cố Nghiên mở cừa nhà ra, thản nhiên nói:”Cứ để hắn điều tra đi, để xem có tra ra được chút gì không.”
……….
Thành phố Liêu Bình, văn phòng cục trưởng Đặc Điều cục.
Một ông lão mặc cái áo khoác màu nâu sẫm cầm bình giữ nhiệt đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn hoa cỏ trong vườn mà nói với người đứng phía sau;” Vẫn là thời tiết ở đây tốt hơn, nghe nói bên thành phố Ninh Quốc tuyết đang rơi rất lớn, rất lạnh a.”
Đứng ở phía sau ông lão là một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, hắn cười nói:”Thọ cục trưởng, sao lại đột nhiên nhớ tới thành phố Ninh Quốc, có Hoắc An đi rồi thì chuyện gì cậu ấy cũng đều có thể xử lý tốt.”
Thọ Chiếu xoay người nhìn người đàn ông trung niên, ý muốn trong ánh mắt không rõ ràng:”Tân Vinh, cậu cảm thấy lần này Hoắc An có thể xử lý tốt chuyện này sao?”
Trương Tân Vinh có chút không hiểu, trong cục năng lực của Hoắc An đã rõ như ban ngày rồi, cuộc họp thường niên năm trước còn gọi tên và khen ngợi, sao hôm nay lại hỏi câu này?
Chẳng lẽ bên phía thành phố Ninh Quốc xảy ra chuyện lớn gì!
Chẳng lẽ là…
Trương Tân Vinh giật mình, nhanh chóng hỏi:” Cục trưởng, không phải cái tên Cố Nghiên kia lại xuất hiện chứ? Nếu là xử lý chuyện của Cố Nghiên thì cậu Hoắc đúng là không làm được!”
Đó là ác ma, lần trước huy động nhiều người như vậy còn chưa xử lý được thì dù năng lực của Hoắc An có mạnh đến mấy cũng không có khả năng là đối thủ của Cố Nghiên a!
Thọ Chiếu xua xua tay:”Cố Nghiên ở bên kia, nhưng đừng lo lắng, phiền phức lần này không phải là cậu ấy, nên sẽ không làm cho Hoắc An khó xử.”
Trương Tân Vinh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là Cố Nghiên, với năng lực của Hoắc An, cho dù làm việc không thành cũng không có chuyện gì xảy ra.
Thọ Chiếu nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn thì cười: “Tân Vinh, cậu cái gì cũng giỏi, nhưng mắt nhìn người lại không có!”
“Lời này của Cục trưởng là từ đâu vậy?” Trương Tân Vinh ngạc nhiên hỏi.
“Hoắc An có liên quan đến ‘những người đó’. Lúc đầu tôi chỉ nghi ngờ, nhưng người trẻ tuổi Hoắc An này, thực lực và bản lĩnh đều xuất sắc. Tôi luôn nghĩ rằng có thể có một số hiểu lầm. Tuy nhiên, nửa tháng trước, người ta đã đưa tất cả bằng chứng ném vào mặt tôi! “
  Vừa nói ông vừa lấy trong ngăn kéo ra một tập tài liệu: “Tân Vinh, anh có thể làm việc trong cục cho đến ngày hôm nay thì anh cũng biết ý nghĩa sự tồn tại của chúng ta ở đây. Tôi không muốn  anh sẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc cá nhân.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.