Thẩm Diệc Hoan bị một câu "Anh cưới em" kia làm cô buổi tối đi ngủ còn mơ một giấc mơ kỳ quái.
Cô vừa về Bắc Kinh đã bị mẹ xách cổ đi xem mắt, Lục Chu đúng lúc từ Tân Cương trở về.
Cô phản kháng không có hiệu quả, đành phải đi ăn với người ta một bữa cơm, kết quả bị Lục Chu bắt được, chọc anh giận, ngay sau đó vị Lục Hữu Câu kia cũng phản đối bọn họ.
Cô và Lục Chu như ngã vào một trò chơi, trước mắt có rất nhiều trở ngại, gập ghềnh, rất vất vả gian nan để vượt qua.
Giật mình từ trong mộng tỉnh lại, ngoài trời vẫn còn tối.
Bị giấc mơ kia dọa sợ, cả người cô run lên, Lục Chu lập tức liền tỉnh.
Cực kỳ tự nhiên ôm cô vào lòng vỗ về: "Làm sao vậy?"
Thẩm Diệc Hoan không nói gì, đầu cọ cọ vào ngực anh tiếp tục ngủ.
**
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Lục Chu đã không còn ở bên người.
Thẩm Diệc Hoan chống tay ngồi dậy, duy trì tư thế kia vài phút, tóc có chút loạn, đôi mắt nhập nhèm cố thích ứng với ánh sáng trong phòng.
"Lục Chu." Cô còn buồn ngủ, thanh âm cũng ủ rũ khẽ hô một tiếng.
Sau đó liền mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông nửa trên trần trụi từ trong phòng tắm đi ra, vừa đi vừa tròng quần áo vào người, "Nên rời giường rồi."
Chờ Thẩm Diệc Hoan chuẩn bị xong xuôi cùng Lục Chu đi tới sảnh lớn khách sạn, đã có một hàng dài người đứng chờ làm thủ tục.
Cô vừa lấy máy muốn gọi Khâu Như Như cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-sung-ai/471827/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.