Một tiếng "Anh ơi" của Thẩm Diệc Hoan, trong nháy mắt thổi bay lý trí của Lục Chu.
Anh ở trường quân đội được xem là tự chủ hơn người, bây giờ vì một lời này mà sụp đổ dễ như trở bàn tay.
Lục Chu cúi người, hương thuốc lá nhàn nhạt phủ xuống người Thẩm Diệc Hoan.
"Gọi anh là gì?"
Thanh âm Lục Chu có chút trầm, thậm chí bởi vì khắc chế mà còn có điểm khàn, đồng tử tối lại.
Thẩm Diệc Hoan lại thêm dầu vào lửa: "Anh à ~, bây giờ anh đứng đắn vậy sao?"
Lục Chu: "... "
Anh cũng không biết vì sao Thẩm Diệc Hoan đáng thương vừa rồi bỗng lột xác biến thành một con tiểu hồ ly như vậy.
Cô gái nhỏ mềm mại như cục bông, bởi vì cú điện thoại vừa rồi thần sắc có chút ảm đạm, nhưng lại lộ ra vẻ biếng nhác trêu chọc, đôi mắt đen sáng lấp lánh, vì vừa uống qua nước dưa hấu, trên môi còn vương chút ướt át.
"Bảo bối à." Anh thấp giọng gọi cô.
Lục Chu cúi đầu, tính xâm lược quá mạnh, Thẩm Diệc Hoan theo bản năng lùi về sau một bước.
Anh từng bước ép sát, nhìn động tác của cô, cong môi cười: "Trốn cái gì."
Thẩm Diệc Hoan bất động.
Lục Chu càng cúi thấp người, dán sát vào người cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn, như là mê hoặc, lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng ôn nhu sủng nịch.
Anh cười cười, mở miệng: "Em thích anh không đứng đắn thế nào?"
Thẩm Diệc Hoan bị anh trêu đến nghẹn lời.
Cô phát hiện, những lúc bình thường Lục Chu đều rất lạnh lùng, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-sung-ai/471826/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.