"Có phải mấy hôm trước anh để vết thương dính nước không? Miệng vết thương đang có dấu hiệu bị nhiễm trùng này." Hà Xán tháo băng vết thương phía sau lưng cho Lục Chu.
"Ừm."
"Cũng may không nghiêm trọng lắm, nếu không thì anh còn phải đến đây thêm vài lần nữa." Hà Xán cởi gang tay y tế ra, "Không phải lúc trước đã dặn đi dặn lại anh là không được để dính nước à."
"Dính nước mưa." Tấm lưng trần trụi của Lục Chu, phía sau là một vết sẹo rất dài, là do bị thương khi đang làm nhiệm vụ trước đây.
"Vậy kê cho anh mấy liều thuốc hạ sốt."
"Ừ. Chuyện đến viện ở biên cương lúc trước tôi đề cập với cô, suy nghĩ kỹ chưa?"
"Suy nghĩ rồi." Hà Xán ôn nhu cười một cái.
Lục Chu nói: "Còn phải xác nhận một số giấy tờ về ý nguyện của bản thân, tôi gửi cho cô, điền xong đưa cho tôi là được."
Hà Xán bật cười, còn tưởng rằng anh sẽ nói mấy câu khuyên mình và nói điều kiện ở bệnh viện biên cương không tốt, để cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, không ngờ lại không nói gì cả, mà chỉ làm theo như công thức.
"Vậy bây giờ anh gửi cho tôi luôn đi, điền xong tôi đưa cho anh luôn."
Lục Chu lấy di động, ấn vài cái, gửi văn kiện cho Hà Xán.
Máy tính trên bàn làm việc của Hà Xán vang lên hai tiếng, cô click mở, lướt qua những điều cần chú ý, một bên hỏi Lục Chu mấy điều lệ mà mình không hiểu, Lục Chu luôn giải thích cẩn thận.
Người đàn ông này đã mặc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-sung-ai/471792/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.