Đường phố đêm khuya rất vắng vẻ, bóng đêm yên tĩnh hợp lại ở nơi đèn đường mờ nhạt, hòa tan vào một chút vệt sáng.
"Đi thôi."
Lục Chu không để ý đến biểu cảm kinh ngạc của Thẩm Diệc Hoan, tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Diệc Hoan dừng lại ở phía sau anh, anh mặc chiếc áo ngắn tay màu đen, phía dưới là quần jean màu đen, ôm lấy đôi chân thon dài vô cùng hấp dẫn.
Nhưng hình bóng anh lại làm cho người ta cảm nhận được sự cô độc.
Giống như một cây gỗ mờ ảo trôi nổi giữa đại dương mênh mông, không biết mình từ đâu ra cũng không biết đi về đâu.
Cảm giác vô vọng.
Người trên đường thưa thớt, nhưng trong trạm tàu điện ngầm lại đông người hơn.
Đang lúc nghỉ hè, có một đôi học sinh, chắc là vừa mới tan lớp bổ túc, trong tay còn cầm tờ bài làm chi chít chữ.
Tàu điện ngầm vẫn chưa đến.
Thẩm Diệc Hoan nghiêng đầu nhìn hai bạn học sinh kia, họ vẫn đang kích động trao đổi vài đề toán, thỉnh thoảng nói mấy từ mà cô từng nghe qua nhưng hoàn toàn không hiểu, nếu không phải mười ngón tay của hai người họ đang đan vào nhau thì không ai nghĩ đó là một đôi.
Hẳn là hai học bá.
Thẩm Diệc Hoan kết luận.
Bởi vì trước đây cô và Lục Chu chưa từng xuất hiện những đoạn hội thoại như vậy.
Tàu điện ngầm vào trạm.
Vừa lúc còn thừa hai vị trí.
Đùi Thẩm Diệc Hoan chạm vào chân anh, bỗng nhiên thấy hơi nóng.
"Lục Chu."
Bởi vì phải chen chúc, hai cánh tay của họ dán vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-sung-ai/471791/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.