Những người xung quanh bắt đầu tò mò nhìn qua, Phó Ngôn Châu buông cô ra.
Mẫn Hy cố nén nước mắt, cầm lấy ly rượu mà Phó Ngôn Châu ban nãy đã đoạt mất, tiếp tục uống.
Phó Ngôn Châu biết tửu lượng của cô chỉ được khoảng một ly, bèn cùng cô thương lượng: “Đừng uống ly này nữa, uống nhiều sẽ khó chịu.”
“Không sao.” Viền cốc chạm môi, Mẫn Hy lại nói: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Giọng nói của cô khách sáo đến mức không thể đào lông tìm vết, nhưng Phó Ngôn Châu lại không quen cô đối xử xa cách với anh như vậy.
Anh vẫn nhìn cô chằm chằm, Mẫn Hy cảm nhận được, nhấp một ngụm rượu, nghiêng đầu hỏi anh: “Có chuyện gì nữa sao?”
Phó Ngôn Châu đột nhiên thấy cô xa lạ: “Đừng nói với anh bằng giọng điệu như vậy.”
Mẫn Hy nhìn anh, muốn nói lại thôi, không muốn tranh cãi nữa, quay người nhìn lên sân khấu.
Nữ ca sĩ nghiệp dư vẫn chưa tan làm, đang hát lại mấy bài hát cô ấy hát trước đó.
“Mấy giờ họ tan làm? Hát tới giờ giọng có chịu nổi không?” Mẫn Hy hỏi nhân viên pha chế.
Nhân viên pha chế: “Bình thường họ tan làm sớm. Mấy bài hát họ hát sau đó là dành cho cô, hy vọng cô cảm thấy tốt hơn.”
“Nói một tiếng cảm ơn với họ giúp tôi.”
“Được.”
Mẫn Hy đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, rồi trả tiền cho các bài hát sau đó trước khi rời đi.
Sau khi đi ra khỏi quán, Phó Ngôn Châu quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-mong-tieu-nhi/2762998/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.