Cô bò lên lưng ghế sofa phía sau anh, mặt dán vào mặt anh, hô hấp nóng rực phả khóe môi anh, quấy nhiễu nghiêm trọng đến anh, Phó Ngôn Châu không thể tĩnh tâm đọc tài liệu được.
Mấy lần muốn lên tiếng bảo cô ngồi lên, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Anh đóng máy tính và hỏi cô: “Em đã ăn sáng chưa?”
Hai lát bánh mì trên xe, lúc ra ngoài chưa kịp lấy sữa bò, uống tạm nửa chai soda lạnh, dọc đường cũng lo lắng không biết có thể đuổi kịp anh, đuổi kịp phi cơ của anh hay không, nên cô không cảm thấy đói.
Bây giờ cô đang ôm cổ, dựa vào người anh, trước sắc đẹp này, càng không thấy đói.
Mẫn Hy trả lời cho có: “Cứ coi như đã ăn rồi.”
Cô vốn đã ăn rất ít, cô dùng ‘coi như’ để miêu tả, không khác gì không ăn. “Ăn thêm một chút.” Phó Ngôn Châu mượn chuyện này để cô buông cổ anh ra, đi lấy đồ ăn cho cô.
“Em muốn ăn gì?” Anh lại hỏi.
Mẫn Hy không chịu buông tay, nói không đói.
Đến điều này cũng không thể khiến cô buông tay, Phó Ngôn Châu đành phải thu máy tính xách tay lại, khi nào lên máy bay sẽ xử lý chỗ văn kiện còn lại, hỏi cô muốn đi công tác ở đâu.
Cho đến giờ phút này anh cũng không nghĩ rằng cô đến sân bay là vì muốn tìm anh.
Mẫn Hy nói: “Em không đi công tác, em được nghỉ phép, tổng cộng chín ngày.”
Phó Ngôn Châu xoay mặt nhìn cô: “Sao em không nói sớm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-mong-tieu-nhi/2762973/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.