Vào thang máy, ngón tay Phó Ngôn Châu khẽ cong lại, dùng đầu ngón tay ấn số tầng, tay kia vẫn đang bận nắm tay Mẫn Hy, mặc dù sau khi đi vào anh hoàn toàn có thể buông cô ra.
Nhưng anh không buông.
Anh cũng không cố đi tìm hiểu xem rốt cuộc đây là tâm tư gì.
Mẫn Hy được anh nắm lấy tay trái, cô nghịch nghịch ngón tay anh, vừa vặn sờ đến chiếc nhẫn cưới, sau đó đổi thành xoay chiếc nhẫn giết thời gian trong thang máy.
Ánh mắt anh dừng ở bảng hiển thị trong thang máy, nhìn những con số tăng dần lên, còn cô thì đang nhìn anh.
Phó Ngôn Châu nhìn cô qua gương phản chiếu trong thang máy: “Em đang nhìn gì vậy?”
Mẫn Hy thầm nhủ, đang nhìn anh đó.
Cô vuốt ve chiếc nhẫn cưới của anh, không biết lấy từ đâu ra dũng khí: “Đang nhìn người em thích.”
Trong không gian kín của thang máy, từng câu từng chữ này như rơi vào hô hấp của Phó Ngôn Châu, đâm thẳng vào trái tim anh.
Trong khoảnh khắc Mẫn Hy nói ra, bởi vì vì nhịp tim đập quá nhanh mà đại não xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi, rõ ràng câu nói đó là do chính cô nói ra, nhưng nghe lại có vẻ vô cùng xa vời, tai như bị dòng nước chạy qua, bên trong vừa ngột ngạt vừa bối rối.
May mắn là cô đang xoã tóc, che khuất được vành tai nóng bừng.
Ở Giang Thành, trong thang máy của khách sạn, không có bất kì sự chuẩn bị nào, cô đã thổ lộ lòng mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-mong-tieu-nhi/2762970/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.