Lễ tang diễn ra không đến một giờ liền kết thúc.
Lưu Thế Quang còn ở lại, nói muốn khuyên La Bưu vài câu rồi về sau, Tân Nguyệt nghe vậy liền một mình ra bãi lấy xe trở về.
Lúc này bất quá cũng đã qua 7 giờ, sắc trời đã hoàn toàn chuyển tối mịt, trong không khí còn mang theo chút hương ẩm ướt.
Giờ này mọi người cũng đã về hết nên bãi đỗ xe chỉ còn vài chiếc xe khá thưa thớt, Tân Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe của mình đang đậu phía bên kia, bên cạnh còn có một người đàn ông không ai khác chính là Dịch Tuyên.
Dịch Tuyên đứng đưa lưng về phía cô, nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, hắn ta nghiêng nghiêng đầu nhìn qua, trong phút chốc lộ ra sườn mặt đẹp đến rung động lòng người khiến ai nấy đều hít thở không thông.
Năm năm dần trôi qua, thiếu niên ngây ngô ngày xưa đã lột xác thành một người đàn ông trưởng thành, xử sự chững chạc, hào hoa phong nhã.
Thấy Tân Nguyệt đến, hắn vội vàng đem tàn thuốc còn đang cháy trên tay nhét ngay vào túi, trở lại trạng thái ban đầu như không có chuyện gì, ưu nhã đem một tay bỏ vào túi quần, sau đó mới xoay người lại đối diện với cô.
Động tác hoảng loạn ấy làm Tân Nguyệt có chút ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục nhấc chân bước qua đó.
“Lễ tang kết thúc rồi sao?”
Dịch Tuyên hỏi.
“Ừm.”
Hai người đứng đối diện nhau, cô vô tình rũ mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-khong-muon-roi-xa/1664835/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.