Bệnh viện nhân dân ở Z thành.
Ở trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Tân Nguyệt cách lớp cửa kính pha lê quan sát người đang nằm trên giường bệnh, hốc mắt cô ửng đỏ.
Vừa mới nhận được cuộc gọi của Lưu Thế Quang ở nhà, cô chạy ngay đến bệnh viện, ở trong điện thoại anh ta bảo rằng Thiệu Khải gặp tai nạn xe.
Vốn dĩ Tân Nguyệt vẫn ôm một niềm hy vọng, tai nạn xe có nhỏ có lớn, vết thương có nặng có nhẹ. Thiệu Khải lái xe luôn cẩn thận thì chắc hẳn là anh sẽ không xảy ra chuyện nghiêm trọng gì cả.
Nhưng người nằm trong phòng bệnh ở trước mắt kia, vùng đầu được quấn băng gạc thật dày, hai mắt nhắm nghiền, hơn mười sợi dây nhợ dụng cụ y tế lớn nhỏ bao quanh khắp người hắn. Dáng vẻ như bày binh bố trận sẵn sàng nghênh đón quân địch, như thể anh có thể mất đi sự sống bất cứ lúc nào vậy.
Rõ ràng buổi sáng hôm nay cô mới nhận được quà sinh nhật của anh tặng cho mình, vì sao bây giờ anh lại nằm ở đây?
Khuôn mặt thanh tú của Tân Nguyệt lạnh lẽo tựa như băng, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sáng hôm qua, anh ta lao từ trong cửa hàng ra ngoài. Đến nửa đường thì anh ta lao tới một chiếc xe kéo lớn, tài xế đã uống rượu.” Lưu Thế Quang ngồi trên hàng ghế dài đặt sát tường, trong lúc nói chuyện anh ta vô thức duỗi tay sờ đến chiếc bật lửa trong túi, đụng tới hộp thuốc, bỗng nhiên anh ta chợt nhớ tới ở đây là bệnh viện.
Anh ta trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-khong-muon-roi-xa/1664819/chuong-38-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.