Dường như Triệu Khải đã nhận ra đầu dây bên kia không phải là Tân Nguyệt. Anh đạp mạnh vào chân phanh, lốp xe ma sát với mặt đường, phát ra tiếng phanh xe chói tai.
Nét mặt Triệu Khải đanh lại. Tiếng cười như có như không của Dịch Tuyên vang đến, giống như tiếng cười nhạo của ma quỷ.
"Triệu Khải mày đúng là con chó trung thành."
"Hiện giờ tao muốn giữ mày cũng không thể giữ được nữa rồi."
Chân mày Triệu Khải nhíu chặt lại: "Mày muốn gì?"
Lúc này tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, Dịch Tuyên cúp điện thoại.
Hắn đem di động của Tân Nguyệt trả lại chỗ cũ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hai phút sau, Tân Nguyệt từ phòng tắm bước ra, Dịch Tuyên vẫn duy trì tư thế xem ti vi như trước đó.
Thấy cô ra tới nơi, giọng hắn trầm thấp đầy oán giận: "Chị thật là lề mề."
Mái tóc ướt của Tân Nguyệt rối tung, giơ máy sấy nói: "Phích cắm ở nhà tắm hỏng rồi, mượn phòng của em dùng một lát nhé."
"Không được." Dịch Tuyên buột miệng thốt ra, hắn híp mắt cười, vỗ vỗ vào vị trí sô pha còn trống bên người: "Lại đây, em giúp chị lau tóc."
Tân Nguyệt rất nhiều tóc, mái tóc ướt lại càng thêm đen bóng, mềm mại lướt qua cánh tay Dịch Tuyên, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Tân Nguyệt ngồi quay lưng lại với hắn, cô không thấy sắc mặt của hắn lúc này, chỉ là đột nhiên có chút ngại ngùng.
Hắn dùng khăn tắm nhẹ nhàng chà sát mái tóc, lau khô nước. Lòng bàn tay lướt qua da đầu cô dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-khong-muon-roi-xa/1664818/chuong-37-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.