Dịch Tuyên về đến nhà đã là 3 giờ sáng.
Tân Nguyệt nằm trong phòng nghe thấy tiếng mở cửa vội đứng dậy ra ngoài xem xét.
Trong phòng không bật đèn, Dịch Tuyên đi vào không nhìn thấy cô.
Biết cô rất thích ngủ, cậu rất cẩn thận đóng cửa lại. Cậu uống rất nhiều rượu, bước chân có phần nặng nề nhưng động tác lại rất nhẹ, mãi đến khi toàn thân ngã lên ghế sa lông, không hề phát ra tiếng động nào.
Tân Nguyệt đi ra ngoài, bật đèn bên cạnh ghế sa lông, ánh sáng yếu ớt len lói giữa hai người.
"Nguyệt." Trông thấy cô, Dịch Tuyên cong khoé môi cười.
Tân Nguyệt liếc nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói:"Không còn sớm nữa, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi."
"Em không mệt" Dịch Tuyên lắc đầu, giơ 1 ngón tay lên môi, híp mắt nói: "Em ở đây sẽ nhỏ giọng, không làm phiền đến chị. Xuỵt."
Khi say cậu uống ít lại, Tân Nguyệt cũng hiếm khi trông thấy anh say rượu
Lần trước trông thấy cậu say là vào đúng lễ trưởng thành của anh.
Lần đó...
Tân Nguyệt nhắm mắt lại, bỏ đi những suy nghĩ hỗn loạn, cô tiến đến kéo Dịch Tuyên đứng dậy. " Mau nghe lời, trở về phòng. Có thể tự đi không?"
Dịch Tuyên không chịu đứng lên, thuận thế kéo Tân Nguyệt ngã vào trong lòng mình.
Một tay cậu để ngang lưng Tân nguyệt, tay kia rất tự nhiên vòng lên vai, đặt ở sau lưng vỗ nhè nhẹ, những động tác liên tiếp cực kỳ trôi chảy.
Tìm tới hõm cổ mềm mại của cô, vùi đầu vào, nũng nịu, khẽ thở dài, "ừm, không thể"
Dịch Tuyên đúng là say
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-khong-muon-roi-xa/1664789/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.