"Chị gì ơi, chị có nghiêng nữa thì cũng không nghe được họ nói gì đâu."
"Gì vậy hả?"
Mai Ngọc Anh lập tức ngồi thẳng dậy, tim đập bịch bịch nhìn chàng trai vừa nhắc nhở mình, chối đây đẩy: "Nghe gì chứ? Tôi cúi xuống nhặt bút."
Cậu trai kia cười cười, chống hai tay lên bàn, hơi cúi người xuống, mặt đối mặt, nói: "Chị nhặt bút mà tai sắp vểnh ra chỗ kia rồi, bộ lừa con nít sao?"
Chết tiệt! Sao dạo này mấy đứa nhóc tinh ranh vậy chứ?
"Nhóc con, không phải việc của cậu, đi đi."
Tự nhiên chui đâu ra một tên nhóc lo chuyện bao đồng, Mai Ngọc Anh cảm thấy thật phí thời gian, định tiếp tục nhòm lại thì Huỳnh Diệu Thi đã xuất hiện lù lù trước mặt.
"M...m...mày cũng ở đây hả? Trùng hợp ghê."
Cô cười gượng gạo, cố gắng bày ra khuôn mặt tự nhiên nhất.
"Trùng hợp thật, tao có chuyện muốn nói với mày."
"A... hả?"
Không lẽ Quan Tuấn Bách vừa ngỏ lời muốn theo đuổi Huỳnh Diệu Thi sao?
"Tao.... bận rồi."
Kiếm cớ chuồn lẹ mới được, cô không dám đối mặt với chuyện này. Cô sợ hai người họ thành đôi.
Mai Ngọc Anh cô ích kỷ? Phải, cô chẳng muốn phải nhìn cái cảnh chị em tốt cùng người con trai cô thích hẹn hò, nói lời ngọt ngào, tay trong tay yêu đương.
Bởi đó là điều... là điều mà cô luôn ước ao có được!
Thấy bóng dáng Mai Ngọc Anh gấp rút muốn đi khỏi, Huỳnh Diệu Thi lắc đầu cười nhẹ. "Đó là người trong lòng mày suốt mười năm qua phải không?"
"Hả?"
Chuyện cô thích Quan Tuấn Bách chỉ có cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-doi-cho-chan-tinh-noi-anh/213289/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.