Mai Ngọc Anh đứng trước cửa, hít thật sâu để ổn định lại tinh thần. Không biết nên lựa lời nói với Quan Tuấn Bách như thế nào đây nữa, chắc anh đã hi vọng được Huỳnh Diệu Thi chăm sóc. Toan gõ cửa, thì nghe thấy tiếng nói từ bên trong vọng ra.
"Tổng giám đốc, cô Diệu Thi đã đồng ý gặp mặt anh rồi ạ."
"Cô sắp xếp thời gian chưa? Càng sớm càng tốt."
"Dạ rồi ạ, chiều nay lúc bốn giờ, tôi đã hẹn cô ấy đến quán cà phê X."
Anh đã hẹn Huỳnh Diệu Thi ra ngoài nói chuyện riêng sao?
Cô ấy đồng ý rồi sao?
Không gian xung quanh Mai Ngọc Anh tối sầm lại, những câu hỏi tiêu cực bủa vây lấy cô. Mai Ngọc Anh chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Anh đã không còn là cậu thiếu niên của năm nào nữa rồi, không cần đến cô làm cầu nối, anh đã tự mình đi theo tiếng lòng của bản thân.
Khoảng cách giữa cô và anh xem ra xa lại càng thêm xa.
"Cô Ngọc Anh?"
Chẳng biết thư ký ra ngoài từ lúc nào, lay lay nhẹ cánh tay Mai Ngọc Anh, cô bừng tỉnh, nói cái gì đó với cô ấy rồi rời đi.
Mai Ngọc Anh chẳng biết tại sao cô lại phải chạy trốn.
Thư ký ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô khó hiểu, nhưng cô ta nào để tâm. Bởi có một chuyện khiến cô ta rối não hơn.
Tổng giám đốc kêu cô ta tìm ít tài liệu để tán tỉnh con gái nhà người ta!
Trước giờ, Quan Tuấn Bách yêu đương với biết bao nhiêu người, cô ta cứ nghĩ anh là cao thủ tình trường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-doi-cho-chan-tinh-noi-anh/213288/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.