Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh nhìn Quyền Tự, lại nhìn Trịnh Vinh, sao cứ có cảm giác hình như Trịnh Vinh rất sợ Quyền Tự nhỉ?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, thì thấy Trịnh Vinh lùi về sau hai bước.
"Tự ca, Nam Tinh tiền bối, em có việc nên đi trước đây."
Nói xong, ôm Tống An An đi ra ngoài.
Trực tiếp xem nhẹ luôn ông anh họ nhà mình.
Tống Cảnh Hiên loạng choạng đi đến trước mặt Nam Tinh, một bộ dáng rất tò mò.
"Cô bạn nhỏ, cháu đã làm gì thằng em họ nhà chú vậy?"
Nam Tinh nghi hoặc,
"Tôi không làm gì cả."
"Vậy sao thằng bé lại nghe lời thế nhỉ? Điều này chả giống nó tí nào?"
Nghe vậy, Quyền Tự không có kiên nhẫn để nghe Tống Cảnh Hiên giải trừ thắc mắc, mở miệng.
"Còn không đi?"
Tống Cảnh Hiên líu lưỡi, quả nhiên một khi không có việc cần dùng, hắn sẽ bị tùy tay vứt bỏ a.
"Đi, tôi đi, không quấy rầy hai vị ân ân ái ái nữa."
Nói xong, đút tay vào trong túi, lảo đảo lắc lư đi ra ngoài.
Lái xe đi ra cổng lớn của Quyền gia.
Gặp Trịnh Vinh.
Một tay hắn chống cây thở hồng hộc, bên cạnh còn có một cậu nhóc đang đứng khóc tỉ tê.
Nước mắt của Tống An An không ngừng chảy xuống.
"Vinh Vinh hư, kẹo không có."
Trịnh Vinh lau mồ hôi trên trán.
"Còn ăn kẹo? Sắp béo thành quả bóng rồi, ăn cái gì mà ăn."
Nghe xong, Tống An An ngao một tiếng, khóc to hơn.
"Vinh Vinh hư!"
Trịnh Vinh hừ hừ hai tiếng, trả lời thực có lệ.
"Ừ, chú hư."
Lực chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/504374/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.