Ánh mắt của Tây Nguyên dừng trên người Nam Tình, gương mặt lạnh băng không có chút cảm xúc.
Cuối cùng, mở miệng.
"Lúc trước, vì sao em lại gả cho anh?"
Nam Tình sửng sốt,
"Anh đang nghĩ gì thế, sao lại hỏi vấn đề này?"
Tây Nguyên không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Nam Tình nhún vai.
"Nhà em trước kia loạn cực kỳ, ba em muốn ép gả em ra ngoài. Sớm muộn gì cũng phải gả chồng, chi bằng tự mình chọn một anh."
"Vậy nên em chọn trúng anh?"
"Đúng vậy."
Nam Tình dứt khoát gật đầu.
Cuối cùng, sắc mặt của Tây Nguyên mới đẹp lên một tí.
"Em coi trọng điểm nào ở anh?"
"Khuôn mặt đẹp, dáng người tốt, lại ít nói."
Mấy câu khen ngợi khuôn mẫu này, nếu như đổi lại là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy Nam Tình trả lời có lệ.
Nhưng cố tình, Tây Nguyên lại cảm thấy dễ nghe cực kỳ.
Trong đầu hiện lên gương mặt của Quyền Tự.
Tên ma ốm kia, ngoại trừ gương mặt trông còn tạm được thì các điều kiện khác đều không thể thoả mãn.
Nghĩ như vậy, sắc mặt của Tây Nguyên càng thêm tươi tắn.
Hắn duỗi tay, giữ chặt cổ tay của Nam Tình, túm người vào trong lòng ngực mình, ôm chặt eo cô, trên tay dùng sức, trực tiếp nhấc người ngồi lên đùi mình.
Nam Tình khiếp sợ, vội vàng ôm lấy cổ hắn, mái tóc đen dài tản ra, có chút hỗn độn.
"Anh, anh làm gì?"
Tây Nguyên cúi đầu, nhìn cô,
"Thực hiện một ít chức trách của người chồng."
Nói xong, vẻ đạm mạc trên gương mặt hắn tan đi, hôn một cái lên môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/504373/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.