Bà nội của Thịnh Nghiệp Sâm đã hơn 80 tuổi, mắc chứng hay quên của người già, nhưng vẫn hiền lành như trước đây. Thịnh Nghiệp Sâm cách một khoản thời gian sẽ đi thăm bà nội, ở bên bà vài ngày.
Bà nội trải qua thử thách của chiến tranh, chứng kiến quốc gia lần lượtthịnh rồi suy, nên tư tưởng rất thoải mái, bà rất thích Lục Tắc Linh,thường nói với Thịnh Nghiệp Sâm: "Hãy quý trọng Tắc Linh, trên đời nàycon không tìm được người thứ hai một lòng một dạ đối với con như con béấy đâu."
Qúa trình yêu diễn ra rất chậm nhưng kỳ thật lại diễn ra rất nhanh,giống như rượu lên men, từ sáng long lanh lắng đọng đến đậm đà. Thờiđiểm cô phát hiện, thì đã không cách nào rút ra được rồi. Mọi người cóthể nhìn ra được sự hy vong trong mắt của cô, duy chỉ có mình ThịnhNghiệp Sâm, vẫn làm như không thấy.
Toa xe rộng rãi, Thịnh Nghiệp Sâm ngồi cách cô rất xa, ngồi ở phía cuối, Lục Tắc Linh cúi đầu nắm ngón tay của mình, cô biết anh sẽ không nóichuyện với cô, cô cũng sẽ không tự nhiên mà quấy rầy anh.
Tinh thần của cô không được tốt lắm, ban đêm vẫn thường gặp ác mộng,được phép sống là điều quá to lớn, ngay cả trong mơ cô cũng rất cựcđoan, ngoại trừ mồ hôi lạnh ra, thì cô hoàn toàn không động đậy, cũngchưa từng phát ra bất cứ âm thanh gì.
Cô nằm mơ thấy mình đang ở trong rừng Châu Phi, đất đai cằn cỗi, mênhmông không có người ở, trên mặt đất chỉ có lẻ tẻ vài cộng cỏ dại, bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-cuong/2211207/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.