Công ty cấp một khoản tiền để mua một số thiết bị giảng dạy cùng bàn ghế cho trường khiếm thị, Thịnh Nghiệp Sâm bận rộn giải quyết xong côngviệc liền đi một chuyến đến trường học.
Trường học và viện mồ côi hợp tác với nhau, các trẻ được nhận vào đềutàn tật và vứt bỏ. Thịnh Nghiệp Sâm có chút cảm thông với những đứa trẻnày như đang cảm thông với chính mình trước kia. Cha mẹ anh đều là dạngngười của công việc, lúc anh vẫn còn mặc tã lót thì đã được đưa cho bànội nuôi dưỡng. Khi còn bé cho dù đi đến nơi nào thì anh cũng đều đicùng với bà nội và bảo mẫu, trừ hàng năm chụp chung một tấm hình giađình, anh thậm chí còn không có tấm hình nào chụp riêng với cha mẹ. Khicòn bé anh vẫn không hiểu tại sao cha mẹ lại như thế, luôn hết lần nàyđến lần khác chờ mong bọn họ gọi điện về cho mình, vậy mà bọn họ chưatừng gọi về lần nào, vất vả lắm mới về được một lần thì cũng chỉ cho anh tiền, mua những thứ đắt tiền làm quà tặng cho anh, dùng chút ít thờigian ở cùng anh, anh như vậy, thì có khác gì so với những đứa trẻ bị bỏrơi này đâu? Cha mẹ anh, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái.
Tuổi thơ cô đơn tịch mịch của anh cuối cùng cũng vì sự ra đời của em gái mà thay đổi, nhưng đến cuối anh vẫn mất đi đứa em gái mà anh yêu quýnhất. Em gái ra đi ngoài ý muốn đã hoàn toàn làm mối quan hệ giữa anh và cha mẹ càng xấu đi. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-cuong/2211204/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.