Máu tươi chói mắt chảy thành dòng, anh chậm rãi rũ tay, mảnh vỡ thủy tinh dính trên tay tự giác rơi xuống, tiếng vang thanh thúy đánh vỡ bầu không khí đang ngưng đọng.
Trọng Dã không biết cách khống chế hung bạo, nhưng trong lòng anh luôn tự nhắc mình không thể làm hại cô.
Anh suy sụp đứng trên vũng máu, đến khi lấy lại tinh thần liền trở lên hoảng loạn.
Nếu có thể.
Anh không muốn cô nhìn thấy bộ dạng không bình thường này của mình.
Sơ Nặc vội vàng bước tới, tinh tế cầm lấy tay anh, trên tay phủ đầy vết máu ghê người.
"Em mau ngồi xuống, chị đi lấy hòm thuốc." Cô lo lắng dắt anh ngồi lên sô pha.
Hòm thuốc vừa rồi cô lấy ra vẫn đang để trên bàn phòng khách.
Cô cúi đầu, dùng nhíp đã tiêu độc nhẹ nhàng cẩn thận gắp mảnh thuỷ tinh vỡ trên tay anh.
Chóp mũi anh tràn đầy mùi hương thiếu nữ dịu nhẹ, ánh mắt thâm trầm, chua xót cong môi, nói: "Em còn cho rằng chị sẽ trốn."
Cô rũ mắt xử lý miệng vết thương, hỏi lại: "Trốn cái gì?"
Anh nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Em và mẹ em đều có bệnh, chị không sợ sao?"
Lần đầu tiên trong lòng anh sinh ra cảm giác sợ hãi, sợ cô nói sợ, sợ cô chán ghét mình.
"Trọng Dã." Cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào mắt anh, "Chẳng lẽ em thật sự muốn người khác đối xử với em như bệnh nhân tâm thần mới được sao? Chị đã nói rồi mà, nếu em có gì khổ sở có thể cùng chị tâm sự."
Anh sửng sốt nhìn cô gái đang hơi giận, môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-cuong-sung-toi-thanh-hoa/904310/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.