Nấu trà vải, một phần bánh Caramen và một chén cơm rang cho Tịnh Nguyệt xong xuôi, Mạc Vũ Hải liền bưng ngay ra cho cô.
Không quên dặn dò.
“Bế giảng cũng không nhàn hạ, đừng chỉ biết trà vải và Caramen, không được để bụng đói.”
Con trưởng Mạc gia giờ có khác nào phục vụ trong tiệm ăn chứ?
Tốc độ ăn của Tịnh Nguyệt không chậm, nhưng hình như do đồ mà Mạc Vũ Hải làm quá đưa miệng, nên khiến cô phải chậm lại để thưởng thức.
Chỉ trách sao hắn cứ như mẹ cô, mỗi lần chỉ làm cho cô một phần.
Trong lúc chờ Tịnh Nguyệt dùng cơm, Mạc Vũ Hải cũng không lãng phí thời gian, lập tức lôi sổ sách ra kiểm toán lại một lượt.
Dù là con trưởng trong gia đình có truyền thống y khoa, nhưng anh gần như không có thiên phú học dược.
Thế nhưng đổi lại, anh lại rất có tài kinh doanh.
Việc kinh doanh của mấy chi nhánh y quán từ khi vào tay hắn thì phất lên trông thấy.
Thưởng thức xong combo tráng miệng yêu thích cùng chén cơm rang đầy đủ chất, gương mặt Tịnh Nguyệt lộ rõ vẻ thỏa mãn.
Nhưng dường như ăn xong thì liền cho chuyện đặt cược kia ra khỏi đầu, đeo túi lên muốn phủi áo đi về.
Chú ý cử chỉ của Tịnh Nguyệt, Mạc Vũ Hải cũng đoán được rằng cô đã quên bẵng chuyện ban nãy.
Thế nhưng hắn nào có bỏ qua dễ như thế, lần đặt cược này hắn rất nghiêm túc kia mà.
“Ánh trăng nhỏ, em có quên gì không đó?”
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-cho-em-vo-luong-hai-de-dung-nguyet/2821912/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.