“Vâng, chủ nhân.” Lão quản gia vội vàng đi thu dọn.
Một lát sau, một đám người lật tung cả viện phủ. Đình viện vốn đang yên tĩnh, bây giờ khắp nơi đều là sự hỗn độn.
“Đại nhân, chúng ta đã tìm xong, cũng không phát hiện Chu Toàn.” Hùng Thổ bẩm báo.
“Ừm, nhất định ông ta đã trốn từ cửa sau, cũng không chạy được bao xa đâu, khẳng định là trốn đến cửa hàng. Nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của ta. Ta cố ý để lại cửa sau đấy, haha.” Phương Nguyên cười lạnh.
Chu Toàn cho rằng hắn sẽ cân nhắc đến Thương gia, sẽ không tiếp tục làm loạn. Nhưng Phương Nguyên là ai chứ? Đối với hắn, ngay cả Thương gia siêu nhất lưu chẳng qua chỉ là một cái bàn đạp mà thôi.
“Chuyện mà ta dặn dò, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Phương Nguyên quay sang hỏi Vệ Đức Hinh.
Vệ Đức Hinh vội vàng bẩm báo: “Đã chuẩn bị xong.”
“Rất tốt.” Phương Nguyên vẫy tay một cái: ”Chúng ta đi.”
Mọi người ra khỏi phủ viện, lập tức gây nên sự náo động.
Ban đầu, trong thành Thương gia vẫn rất ổn định. Khi Phương Nguyên xông vào phủ viện, động tĩnh rất lớn, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Đồng thời, Phương Nguyên lại dặn dò Vệ Đức Hinh, đem chuyện này lan truyền ra ngoài. Cho nên, động tĩnh bây giờ lại càng thêm có hiệu quả.
Rất nhiều người qua đường đều bị thu hút.
“Đi.” Phương Nguyên đi trước, dẫn theo một đám người, đánh trống reo hò đi trên đường.
Trên đường đi, người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218196/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.