“Ồ, vị này là Thiết Đao Khổ huynh phải không? Tại sao ngươi lại ở đây?” Một giọng nói vang lên.
Thiết Đao Khổ lập tức ngây người.
“Là người quen... người quen... người... A a a! Phương Chính, ngươi chờ đó cho ta.” Gân xanh trên trán Thiết Đao Khổ nổi lên, trong lòng điên cuồng gào thét.
“Cổ Âm Vân.”
Trong mật thất, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, miệng thì thào, nhẹ nhàng đưa tay chỉ một cái.
Lập tức, một con cổ từ trong Không Khiếu bay ra.
Vừa bay ra ngoài, con cổ rất nhỏ nhìn như sắp vỡ này liền biến thành một đám mây đen như mực.
Đám mây nhanh chóng chìm xuống, mênh mông, cuồn cuộn, trong nháy mắt đã tiến sát mặt đất, nâng Phương Nguyên ngồi lên đám mây,
Phương Nguyên ngồi trên mây đen, cảm giác mềm mại hơn so với ngồi bồ đoàn, chỉ là hơi lạnh.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn duỗi ngón trỏ, chỉ ra một chỉ giữa không trung.
“Cổ Dương Vân.”
Một luồng ánh sáng phá không mà ra. Một tiếng vang nhỏ vang lên, nổ ra một đám mây màu trắng.
Mây trắng vừa xuất hiện, đã muốn bay lên nhưng chợt cảm ứng được mây đen Phương Nguyên đang ngồi.
Hai đám mây dường như có một luồng hấp dẫn vô hình. Mây trắng và mây đen không ngừng quay cuồng, chiếu ứng lẫn nhau.
Một đóa để Phương Nguyên ngồi, một đóa quay quanh đỉnh đầu Phương Nguyên.
Mây đen như mực, mây trắng trắng nõn, âm dương tương ứng, lôi quang xuất hiện.
Một tia lôi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218143/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.