Biểu hiện của Phương Nguyên rất thành khẩn.
“Ba triệu nguyên thạch, ngươi đúng là công phu sư tử ngoạm.”
“Phương Chính, xét theo lương tâm, Bách gia trại chúng ta đối đãi với ngươi như thế nào? Ngươi ăn ngon ngủ ngon, kết quả thì sao? Ngươi chính là lấy oán trả ơn!”
“Hai vị thiếu tộc trưởng của chúng ta chết trong tay ngươi, gia lão Bách Chiến Ôn cũng bởi vì ngươi mà chết. Còn có rất nhiều tộc nhân, vì bảo vệ ngươi leo lên núi Bạch Cốt mà tổn thất rất nhiều, còn có người bị thương mà trở nên tàn tật.”
Biểu hiện của người Bách gia trại hoàn toàn khác nhau. Có người phẫn nộ, có người cười lạnh, có người nước mắt tràn mi nhưng đều có một điểm chung, chính là hận Phương Nguyên rất sâu.
Phương Nguyên cười lạnh: “Xem ra các ngươi vẫn chưa nhận biết rõ tình thế. Ta nể mặt các ngươi mà các ngươi không cần. Được!”
Phương Nguyên đứng dậy muốn đi.
Đám người Bách gia trại trở nên bối rối.
“Khoan đã.” Dưới tình thế cấp bách, Bách Phong bước ngang, ngăn Phương Nguyên lại.
“Nói thật cho các ngươi biết, bây giờ ta sẽ đi bán tin tức này. Ta tin rằng, Phong Vũ lâu của thành Thương Gia sẽ cho ta một cái giá tốt. Các ngươi nói, bọn họ sẽ trả cho ta bao nhiêu tiền?” Phương Nguyên gằn giọng cười nói.
“Phương Chính, ngươi đừng khinh người quá đáng.” Bách Chiến Liệp rống lên một tiếng, bước đến trước mặt Phương Nguyên, hai mắt hung hăng nhìn hắn chằm chằm.
Phương Nguyên nhẹ nhàng nói một câu: “Ngươi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218141/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.