“Hừ, cái người Thương gia tộc trưởng này là thứ đồ gì? Muốn chúng ta chờ, còn ông ta đang ở đâu? Cái giá thật lớn.” Phương Nguyên đi qua đi lại, ngữ khí tức giận bất bình.
“Ngươi không thể ngồi xuống sao? Đi qua đi lại đến hoa hết cả mắt, an tâm tu hành, không được sao?” Bạch Ngưng Băng khẽ nhíu mày, biểu hiện này không hề giống Phương Nguyên ngày thường.
“Chuyện này kỳ lạ, ngươi cảm thấy thực sự là Thương gia tộc trưởng muốn triệu kiến chúng ta sao?” Phương Nguyên nhíu chặt lông mày.
“Ta làm sao biết được? Ta còn muốn hỏi ngươi đây!” Bạch Ngưng Băng lười hắn một cái, hoài nghi nói: “Có phải ngươi đã làm chuyện gì xấu, trêu chọc tới Thương gia?”
Phương Nguyên hừ một tiếng nói: “Ta và ngươi sớm chiều ở chung, ngươi còn không hiểu ta? Nhà riêng này người nào không có, khiến ta hơi bất an. Chúng ta đi ra ngoài một chút, xem tình hình!”
Bạch Ngưng Băng suy nghĩ một chút, đứng dậy nói: “Cũng tốt.”
Hai người Phương Bạch ra khỏi phòng, viện này không lớn cũng không có gì lạ.
Mà cùng lúc đó, ở trong thành số một.
Trong thư phòng, mây mù màu sắc rực rỡ bốc lên trước mặt Thương Yến Phi đang hiện ra cảnh tượng của hai người Phương Bạch.
“Ngụy Ương, ngươi thấy hai người này thế nào?” Thương Yến Phi nogoif, nói với tâm phúc đứng bên cạnh.
Ngụy Ương trầm ngâm nói: “Theo thuộc hại, hai người này hẳn là Cổ sư ma đạo. Căn cứ theo tình báo, tuổi trẻ đã là tu vi tam chuyển điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218095/quyen-1-chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.