Hắn ta cắn răng, khó khăn đè lại tâm tình trong lòng xuống, ngẩng đầu ngạo mạn mà nói: "Ta là thấy hai người các ngươi cũng không dễ dàng, được rồi, vậy thì năm mươi vạn nguyên thạch đi. Các ngươi thấy được chưa?"
"Năm mươi vạn nguyên thạch? Ha ha, không bán. Giá thấp nhất là sáu mươi lăm vạn." Phương Nguyên nhìn Thương Nhai Tí một chút, rồi lại đem ánh mắt chuyển dời đến bàn cờ một lần nữa.
Hai mắt Thương Nhai Tí híp lại, đi mấy bước đến bên cạnh Phương Nguyên, thấp giọng uy hiếp nói: "Các ngươi hai ma đạo cổ sư này, vẫn còn giả bộ! Ta đã sớm điều tra lai lịch của các ngươi, đạo truyền thừa này là giành được từ trong tay Bách gia sao? Nghe nói các ngươi còn giết chết hai thiếu tộc trưởng của Bách gia? Khuyên các ngươi thấy tốt thì lấy, tranh thủ thời gian một chút. Nói cho các ngươi biết, mấy ngày nay còn có một đội ngũ của Thiết gia đã đến được núi Thương Lượng, chuyên đi khắp nơi để tìm hiểu tung tích của các ngươi. Ngươi nói xem, nếu như ta đem tin tức các ngươi ở chỗ này nói cho bọn họ thì sẽ như thế nào?"
"Ồ, vậy ngươi hãy đi mật báo đi thôi." Phương Nguyên cười ha ha một tiếng.
"Ngươi!" Thương Nhai Tí chỉ vào Phương Nguyên, không thể nhịn được: "Ta cho ngươi biết, năm mươi vạn nguyên thạch đã có thể biểu hiện thành ý của ta. Ngươi ngoại trừ bán cho ta thì còn có thể có lựa chọn khác sao? Không có! Đây là địa bàn của ta, tốt nhất ngươi hãy xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218094/quyen-1-chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.