Sau đó, phàm là thương đội tiến vào núi Phỉ Hầu, đều phải tuân theo hiệp ước, tiến hành vật tay với Phỉ Hầu.
Người thắng sẽ được Phỉ Hầu thừa nhận, không cần phải trả phí qua đường. Người thua phải mặc cho bầy khí lấy đi một lượng hàng hóa.
Như vậy, thương đội có thể thông qua, Phỉ Hầu cũng có được chỗ tốt, làm không biết mệt.
Nhiều năm qua, các thương đội đều tuân theo hiệp ước, thương lộ cũng dần dần hưng thịnh, hiệp nghị cũng dần dần vững chắc.
Bên cạnh bàn đá, Giả Dũng đỏ bừng cả mặt, thần sắc vặn vẹo, đã dùng hết toàn lực.
Nhưng vẫn không chịu nổi khí lực của Hầu vương, chỉ thấy cánh tay dần nghiêng sang một bên, cuối cùng ầm một tiếng, cánh tay của Hầu vương áp lên Giả Dũng.
Thắng!
Hầu vương đứng lên, giơ cao hai tay cao hứng vỗ ngực.
Bầy khỉ kêu to, thanh thế kinh thiên.
Giả Dũng cúi đầu thối lui. Trên đường trở về, đám Phỉ Hầu hai bên bắt đầu chế giễu. Có con tốc váy da lộ ra cái đít đỏ về phía Giả Dũng, còn có con nhăn mặt, khoát tay chỉ trỏ.
“Nghĩ không ra có ngày ta lại bị đám súc sinh chế giễu...” Giả Dũng bất đắc dĩ thở dài, gương mặt toàn là nụ cười khổ.
Giả Long mặt không biểu hiện, vẫy tay ra sau.
Đội ngũ Giả gia bắt đầu tiến lên. Đám hầu tử ùa đến, tùy ý lựa chọn hàng hóa trên xe hàng.
Giả gia đã có tính trước. Bên trên lớp than đá tinh phẩm, bọn họ đã phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218059/quyen-1-chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.