Tộc trưởng Bách gia trại còn chưa nói xong, Thiết Đao Khổ đã mở bừng mắt.
Tinh mang bắn ra trong mắt gã.
Cừu hận, phẫn nộ, kinh ngạc, vui mừng, đủ loại tâm trạng phức tạp trong nháy mắt hiện ra hết thảy.
Gã kích động muốn đứng dậy, nhưng lại bị hai Cổ sư sau lưng chặn lại.
Gã gào to: “Là bọn chúng, nhất định là bọn chúng. Nghĩ không ra, ta lại có thể gặp được bọn chúng ở đây. Hai người bọn chúng vẫn còn là thiếu niên. Hừ, bọn chúng nhất định là Cổ sư Ma đạo chạy từ núi Thanh Mao đến đây.”
Thiết Đao Khổ đương nhiên không biết chuyện của Bách gia trại. Cổ sư trinh sát chỉ thẩm vấn gã, chủ động nói cho gã biết tình huống ở đây mới là chuyện lạ.
Tộc trưởng Bách gia trại thấy gã đã mở miệng, vội hỏi: “Nếu ngươi là Cổ sư Thiết gia trại, đồng bạn của ngươi đâu?”
Một khắc, thái độ của Thiết Đao Khổ hoàn toàn thay đổi. Để báo thù, gã trầm giọng đáp: “Bọn họ đều chết hết rồi.”
“Chết ở đâu? Thi thể chôn chỗ nào?”
Thiết Đao Khổ biến sắc: “Ta không thể nói cho các ngươi biết. Người chết đã nhập thổ vi an, cho dù các ngươi hoài nghi ta, ta cũng không cho phép các ngươi đi đào mộ.”
Tộc trưởng Bách gia trại nghe xong, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Đây tuyệt không phải là lời nói của Cổ sư Ma đạo.
“Chẳng lẽ...” Cảm giác cực kỳ không ổn của Tộc trưởng Bách gia trại càng lúc càng nhiều.
Bà ta nhịn không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218030/quyen-1-chuong-238.html