Ngay sau đó, Phương Nguyên lại lấy ra đá đánh lửa, dầu hỏa, còn có khung sắt, hết thảy dựng lên sẵn sàng.
Bạch Ngưng Băng nhìn thấy vậy, biểu hiện nghiêm túc lại, hỏi: “Ngươi chuẩn bị đầy đủ như thế, có phải ngươi đã sớm muốn rời khỏi núi Thanh Mao?”
Phương Nguyên chuẩn bị quá đầy đủ, ngay cả những vật này cũng mang theo, Bạch Ngưng Băng thông minh như vậy, nhất định đã phát hiện được gì trong đó.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Phương Nguyên mỉm cười, cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Bạch Ngưng Băng, tay chỉ nồi sắt: “Ngươi đi múc ít nước sông đi.”
Bạch Ngưng Băng nghiến răng. Thái độ này của Phương Nguyên khiến nàng ta hận đến nghiến răng.
Nàng ta đi múc nước quay lại, Phương Nguyên đã nhóm lửa xong.
Trước nấu sôi nước trong nồi, Phương Nguyên bỏ thịt khô vào trong đảo đều. Một lát sau, mùi thịt bắt đầu bốc ra.
Bạch Ngưng Băng ngửi ngửi, vô thức liếm môi một cái.
Phương Nguyên lấy đũa và thìa, cùng Bạch Ngưng Băng bắt đầu dùng bữa.
Thịt khô đã được nấu rục, chỉ cần nhai mấy lần là có thể nuốt xuống. Canh thịt nóng hổi khiến hai người toàn thân thư thái. Điều duy nhất không hoàn hảo chính là, nước sông Hoàng Long chứa đầy bùn cát, ăn vào miệng có cảm giác không được tốt.
Nhưng trong tình huống phải đi lang bạt, có được đãi ngộ như lúc này, còn có cái gì không hài lòng nữa chứ?
“Ta chưa no, nấu thêm nửa túi thịt khô đi.” Bạch Ngưng Băng cảm thấy chưa thỏa mãn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218001/quyen-1-chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.