Năm ngày trước, Phương Nguyên trùng sinh ở núi Thanh Mao.
Lúc đó, hắn thò tay vào huyết tráo của Bạch Ngưng Băng, vừa đồ sát vừa chiếm đoạt chiến lợi phẩm.
Tuy nhiên, đám Cổ trùng đều bị thương. Năm ngày qua, Phương Nguyên vẫn luôn di chuyển, bọn chúng không còn thức ăn, tất cả đều lần lượt chết đi.
Về phương diện chữa trị cho Cổ trùng, Phương Nguyên không có kinh nghiệm, không thể làm thỏa đáng yêu cầu này.
“Đáng tiếc, Cổ trùng của ta đều đã tự bạo mà chết. Bằng không, cũng sẽ không để bị thương như vầy.” Bạch Ngưng Băng ngửa mặt lên trời thở dài.
Phương Nguyên cười nói: “Đừng bi quan quá, cũng không phải chuyện nào cũng cần Cổ trùng mới có thể giải quyết.”
“Sao?” Bạch Ngưng Băng nghi hoặc nhìn hắn.
Chỉ thấy Phương Nguyên ngầm thúc giục chân nguyên, há miệng phun ra một luồng ánh sáng màu đỏ, một cổ đèn lồng hoa hiện ra, chậm rãi tự quay, lơ lửng giữa không trung.
Đây chính là hoa Đâu Suất.
Tâm niệm Phương Nguyên vừa động, toàn thân hoa Đâu Suất đỏ lên, dưới ánh sáng như ánh nắng chiều đỏ rực, một số món đồ từ bên trong bay ra.
Có băng vải, có bình thuốc lớn, có bình thuốc nhỏ.
“Bột phấn trong bình thuốc nhỏ này có thể trừ độc giảm nhiệt, dùng một ít là được. Thuốc trong bình lớn có thể dùng để cầm máu. Có muốn dùng băng vải không?” Phương Nguyên nói xong, liền phân những thứ này thành hai phần, đưa cho Bạch Ngưng Băng một phần.
“Đây đều là đồ dùng của phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218000/quyen-1-chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.