17.
Tôi chạy tới bệnh viện chỗ cô Trần.
Cánh tay cô vừa băng bó xong, đang bận rộn an ủi em bé đang khóc.
"Thôi nào, không phải mẹ không sao sao Chỉ cần con im lặng không khóc, mẹ sẽ mua kẹo cho con ăn."
Bọn trẻ đều gọi bà là "mẹ".
Cô ngẩng đầu nhìn tôi, "Tinh Tinh, sao em lại tới đây?"
Đứa nhỏ đỏ mắt nói cho tôi biết, kỳ thi tháng của nó có tiến bộ, cô Trần thực hiện lời hứa, dẫn nó đi mua giày mới.
Nhưng khi đi đến một góc đường, đột nhiên có một chậu hoa từ trên lầu rơi xuống.
Cô Trần phản ứng nhanh, lập tức khom lưng bảo vệ đứa bé trong lòng.
Đứa nhỏ khóc đến hai vai run lên, "Mẹ là vì bảo vệ em, mới bị thương."
"Chậu hoa rơi phải giá phơi quần áo.
Tôi thật sự không sao, chỉ là cánh tay bị mảnh vỡ cắt rách, chút vết thương nhỏ này, vài ngày là khỏi thôi."
Tôi hỏi: "Thủ phạm đâu?"
"Tiểu khu cũ kia không có camera an ninh, còn đang điều tra."
Tôi không ngờ Trì Cận thật sự xuống tay với cô Trần.
Tôi biết, bởi vì tôi và bà tôi đang cải thiện mối quan hệ.
Chờ tôi trở về Thịnh gia, có một số việc, hắn không thể khống chế được nữa.
Cho nên hắn mới sốt ruột như vậy.
Hắn đê tiện như vậy, ngoan độc như vậy.
Tôi thật muốn cùng hắn cá chết lưới rách.
Nhưng lý trí nói với tôi rằng đã đến lúc.
Lúc này đây, Trì Cận nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-cau-chuyen-nao-hanh-ha-nguoi-ta-den-ua-gan-khong/3123202/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.