Mấy hômấy, tối nào Đỗ Lôi Ty cũng mơ thấy ác mộng.
Cô mơthấy thịt bò trong nồi còn sống, vươn tay chân lao về phía cô, bóp cổ cô vàhét: “ Cho mày nấu tao này! Cho mày nấu tao này!!!”
Mỗi lầntỉnh lại đều thấy sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Cứ lặplại như thế, thần kinh yếu ớt của Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã suy sụp hoàn toàn.
“Bạnthịt bò, oan có đầu nợ có chủ, người muốn luộc bạn không phải tôi, bạn đừng bámtheo tôi nữa, làm ơn làm ơn…”
“Emđang làu bàu gì vậy?” Liêm Tuấn đang ăn sáng, nghe thế cau my.
“Không,không, em đang đọc kinh.” Đỗ Lôi Ty nghiêm túc.
“Em tinchúa?”
Đỗ LôiTy lắc đầu: “Em tin thịt bò.”
-_-lll
Ăn sángxong, lão Từ quản gia mau mang âu phục đến, có nghĩa là sếp tổng đại nhân phảiđi chấn hưng kinh tế thế giới rồi. Mỗi lần như vậy, tâm trạng Đỗ Lôi Ty lạitươi sáng vô cùng.
Rấtnhanh, Jason đã mặc chiếc áo sơ mi trừu tượng kia, xuất hiện trên cửa đúnggiờ.Thấy Đỗ Lôi Ty, Jason cung kính gập người, “Chào buổi sáng, phu nhân.”
Đối vớidanh xưng kinh hãi từ miệng Jason, Đỗ Lôi Ty đã không còn lạ lẫm gì nữa. Đồngthời, so với sếp tổng đại nhân vừa “khó nhằn” vừa thù dai, Jason thực sự là đốitượng trò chuyện khá được.
Thế là,nhân lúc sếp tổng lên lầu thay quần áo, Đỗ Lôi Ty đến gần Jason, nhìn chăm chúchiếc áo sơ mi đã được giặt qua, xong vẫn nhìn rõ dấu vết màu vàng nhạt kia.
Chínhvì hôm đó nói sai mà Jason đã phải mặc chiếc áo ấy suốt tuần, dùng cơ thể đểchứng minh đạo lý cổ xưa bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-can-lay-chong-khong/205604/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.