Vấnđề đó đã giày vò Đỗ Lôi Ty suốt hai tuần. May thay, hai tuần sau, xương yếu ớttrên chân cô cuối cùng đã lành hẳn trong sự chăm sóc của thím Ngô ngày nào cũngnấu canh giò heo, cháo giò heo, gân bò hầm…
Lúcđi bệnh viện tháo bột là thím Ngô cùng đi, sếp tổng do quá bận nên chỉ gọi điệncho cô, bảo cô đi đường cẩn thận.
Rõràng là anh đưa cô đi bó bột, lúc tháo bột lại nói việc quá bận không đến được,Đỗ Lôi Ty rất rối ren nhưng lại không nói ra,giữ trong lòng.
Bàbác sĩ già lần trước thấy cô lại đến thì đùa một cách đầy thiện ý, giơ hai ngóntay ra vạch vạch: “Cô thấy cô có khỏi nhanh không? Tôi đã nói chỉ có một tíxíu, xương nứt tí xíu thế này mà?”
Lànói đùa, nhưng Đỗ Lôi Ty vẫn nhíu chặt mày, như thể có một trái khổ qua treolủng lẳng trên mặt.
Bácsĩ nhìn ra điều gì đó, thăm dò: “Cô bé, có phải cô và chồng lại giận dỗi nhaukhông?”
Ủa!Ngay cả bác sĩ cũng nhận ra sao? Đỗ Lôi Ty nhìn bác sĩ, chớp mắt, không nói.
Bácsĩ quả nhiên là bác sĩ, chữa xong xương, bắt đầu chữa bệnh tâm lý.
“Thựcra hai người thỉnh thoảng cãi nhau cũng chẳng sao, tục ngữ nói đầu giường cãinhau cuối giường làm hòa, hai vợ chồng ở bên nhau có tranh cãi là đủ để thúcđẩy tình cảm phát triển.” Bà nói xong, quan sát Đỗ Lôi Ty, hình như thế vẫnchưa ăn thua, lại lập tức bổ sung: “Cho dù cãi nhau to cũng có cách giải quyết!Nhớ năm nào tôi và chồng tôi…”
Sauđó, bác si bắt đầu thao thao bất tuyệt về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-can-lay-chong-khong/1276540/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.