Edit: Mạn Già La
Buổi tối nay Kiều Ngộ An cùng Thời Niên ngủ trong tủ quần áo, trong không gian chật hẹp, hai người nghiêng người mặt đối mặt ôm nhau, tư thế không ai có thể thể tách rời, nhưng dù vậy, Thời Niên vẫn thường xuyên bị ác mộng quấn lấy, có đôi khi sẽ hét lên tỉnh lại, đôi khi sẽ rơi vào cơn ác mộng cùng cực không yên, nói những lời khiến Kiều Ngộ An đau đớn đến không thở nổi:
“Tôi không sai, tôi không làm sai gì cả...”
“Đau quá, đừng đánh nữa…”
“Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài…”
Kiều Ngộ An trấn an hắn, có lúc có tác dụng, có lúc lại không, chỉ có thể đánh thức hắn từ trong ác mộng, mỗi lần như vậy, Thời Niên đều sẽ càng ôm Kiều Ngộ An chặt hơn, và nói:
“Xin lỗi…”
Kiều Ngộ An không biết Thời Niên có gì mà phải nói xin lỗi anh, nhưng mỗi một câu xin lỗi của hắn đều giống như một nhát dao, khiến anh có xúc động muốn bầm thây Bành Vĩ Dương, rốt cuộc là thủ đoạn như thế nào mới có thể làm một người đã thoát khỏi địa ngục mười năm nhưng nội tâm vẫn còn run sợ cơ chứ.
Kiều Ngộ An thức trắng cả đêm, khi trời sáng dần Thời Niên mới ổn định một chút, anh vẫn không dám cử động, chỉ ôm cho đến hai tiếng sau Thời Niên tỉnh lại, vì do tối, mặc dù Thời Niên đã tỉnh, dù biết ngoài Kiều Ngộ An ra không thể có ai khác, nhưng vẫn có chút bất an lên tiếng:
“Kiều Ngộ An?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-benh/1899834/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.