Edit: Mạn Già La
Thời Niên vẫn không nhúc nhích, Kiều Ngộ An cũng không đợi hắn, thậm chí cũng không thèm nhìn Thời Niên nữa, trực tiếp ngồi ở chỗ đối diện bắt đầu ăn, tự tại cứ như đang ở nhà mình.
Bởi vì ánh mắt Kiều Ngộ An không tập trung vào mình, Thời Niên cũng dần chuyển sự chú ý sang Kiều Ngộ An, không biết là do vẻ mặt quá hưởng thụ của anh, hay là mùi cơm phảng phất trong không khí đang thuyết phục hắn, Thời Niên thực sự thấy đói.
Đã lâu lắm rồi hắn chưa được ăn một bữa nóng hổi đàng hoàng.
Bữa hồi trưa Thời Niên cũng rất muốn ăn nhưng lại không dám, đúng là hắn lo lắng Kiều Ngộ An sẽ bỏ thứ gì khác vào, hắn cố kiềm chế lắm mới khiến mình vứt bỏ những món ăn đó, nhưng giờ phút này, Thời Niên dường như không còn cách nào thuyết phục chính mình.
Nếu những món ăn đó thật sự có gì, nhưng chính anh cũng ăn đấy thôi, không phải sao?
“Còn không ăn là tôi sẽ ăn hết đấy.” Kiều Ngộ An không ngẩng đầu lên nhắc nhở hắn.
Thời Niên im lặng một lúc mới bước tới.
Không trốn được người này, trong lòng Thời Niên cho kết luận.
Quá vô lại.
Thấy hắn đi tới, Kiều Ngộ An nhìn hắn cười cười, đẩy bát cơm tới trước mặt hắn: “Tay nghề nấu nướng của tôi rất giỏi, hôm nay cậu kiếm hời rồi.”
Thời Niên lại im lặng một lúc rồi mới chậm rãi cầm đũa lên.
Có lẽ do đã rất lâu không ăn cơm nhà nấu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-benh/1899779/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.