Dạ Thiên Ưng cười cợt, đưa tay nâng cằm cô lên: "Cái chuyện nào?"
Bị hắn hỏi lên như vậy, cô á khẩu không trả lời được,còn trên mặt thìnổi lên hai vệt hồng hồng, cái đồ Dạ Thiên Ưng này đúng là tên lưu manhvô lại mà.
Rõ ràng trên tivi anh ấy không có như vậy, thế sao trước mặt cô anh ấy lại thay đổi chóng mặt thế này nhỉ?
Dạ Thiên Ưng cười dịu dàng, tiện thể cài giúp cô nút áo, cô mới thở hơi ra nhẹ nhõm.
"Sao nào? Không muốn thân thiết với anh à?" Dạ Thiên Ưng hỏi cô kiểu trách cứ.
a
Không phải cô không muốn thân thiết với anh đâu, nhưng cũng phải biết trường hợp nào chứ: "Không phải!"
"Hả?" Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, rồi đứng dậy chen hai tay vào trong túiquần: "Thì ra em thích thân thiết à? Thế sao không nói sớm, để hằng đêmanh có thể yêu thương em được rồi!"
Dạ Thiên Ưng thật là xấu xa mà!
Cả ngày trong miệng không có lấy một câu chuẩn mực! Ngày ngày đều trêu chọc cô mới thấy hả dạ hả lòng!
Dạ ThiênƯng khôi phục nét mặt nghiêm túc: "Được rồi, thư ký Ngô , saunày em cứ ở bên ngoài đợi tôi giao công việc là được rồi."
Thấy Dạ Thiên Ưng làm vậy trong lòng cô rất vui, nhanh chóng vọt khỏighế sa lon cúi người chào anh: "Vâng ạ, chủ tịch Dạ." Nói xong, Cô mởcửa phòng làm việc, chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút." Dạ Thiên Ưng gọi lại: "Em không muốn hỏi anh những chuyện khác à?"
"Chuyện gì?"
"Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-tho-ngay-dung-hong-tron/1880901/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.