Chương trước
Chương sau
Nghe thấy giọng khủng bố của Dạ Thiên Ưng bên trong truyền ra, phản ứng đầu tiên của cô là muốn bỏ chạy vì sợ.

Dạ Thiên Ưng liếc mắt nhìn Lăng Thánh Long, anh hiểu ý chạy ra khỏi phòng làm việc kéo tay cô ấy lại.

"Tại sao lại nghe lén?" Lăng Thánh Long lên tiếng sau lưng cô.

Vẻ mặt cô đầy vẻ lo lắng, đứng tại chỗ không nói lấy một câu, còn dùng xấp tài kiệu che đi khuôn mặt mình nữa.

"Nói đi!" Lăng Thánh Long không nhịn được hỏi cô.

Nét mặt cô mang vẻ bất đặc dĩ, đâu ngờ chưa khiến Dạ Thiên Ưng bất ngờ lại bị Lăng Thánh Quân bắt được trước mất rồi, cô cảm thấy nực cười: "Em tới đưa tài liệu thôi." Nói xong, cô xoay người, tiện thể bỏ xấp tài liệu trên mặt xuống.

Lăng Thánh Long ngớ người khi nhìn thấy cô: "Em . . . . ." Anh vội vội vàng vàng buông cánh tay cô ra.

"Ha ha." Ngô Hiểu Dao lúng túng cười với Lăng Thánh Long.

Còn Lăng Thánh Long thì không có thêm hành động gì khác, rời khỏi đó ngay lập tức.

Như thế này cũng không tệ, Lăng Thánh Long đi rồi, cô có thể hù Dạ Thiên Ưng được rồi. Cô tiếp tục dùng tài liệu che đi mặt mình, sau đó vươn tay gõ cửa phòng.

"Vào đi." Dạ Thiên Ưng vừa đáp thì cô đã bước vào.

Dạ Thiên Ưng vẫn còn ngồi trên ghế salon, mắt thì nhìn cô gái đang bước vào cửa, giở giọng đùa bỡn: "Ơ, thư ký mới tới cũng không tệ nhỉ?"

Nghe câu ấy, lửa giận xông thẳng vào tim Ngô Hiểu Dao, thì ra ở công ty Dạ Thiên Ưng cử xử như thế nào đây à? Đùa bỡn, trêu chọc nhân viên nữ ư?

"Đến đây đi, bỏ xấp tài liệu xuống đi, cho tôi thấy khuôn mặt của em có đáp ứng được nhu cầu của tôi hay không.”

Dạ Thiên Ưng càng nói càng lẳng lơ, còn cô thì nhịn không nổi nữa rồi, vội vã vứt xấp tài liệu kia xuống, miệng hét lên: "Shit! Cái tên to đầu chết tiệt kia!"

Lắng nghe âm thanh tức giận của cô mà Dạ Thiên Ưng buồn cười.

Và cái vẻ tức giận của cô cũng biến mất ngay lập tức, lần này lại bị Thiên Ưng lừa một vố nữa rồi, đã trộm gà không được còn bị mất thêm nắm gạo.

"Làm sao anh biết là em?" CÔ tò mò hỏi Dạ Thiên Ưng.

Dạ Thiên Ưng đứng lên, tay thì đút vào túi quần, nhìn Hiểu Dao vẻ chán nản: "Đồ ngốc, chỉ mình em thông minh mới thi lên được đại học à? Cửa không đóng thì tất nhiên anh nghe thấy giọng em rồi, phải không?"

Cô bừng tỉnh, hiểu rồi, nhưng mày vẫn nhíu: “Ý chỉ anh thông mình chứ gì?”

"Anh nào có, nào có, nhưng anh tự nhận mình có điểm mạnh hơn em." Nói xong, anh xoay người ngồi lại ghế làm việc, nhìn cô rồi hỏi han: "Làm sao em có thể làm thư ký ngay được vậy?"

Thấy thế, Ngô Hiểu Dao cười mờ ám: "Anh đoán đi." Không phải anh nói mình thông mình đấy à? Cô cho anh cơ hội đấy.

Anh tựa cả người vào thành ghế salon, vẻ mặt thâm trầm hiện lên: "Tốt nhất em đừng nói với anh, đầu tiên là đi tìm Lăng Thánh Quân, sau bảo cậu ta dẫn đến phòng thư ký, nếu không anh. . . . ."

Dạ Thiên Ưng đúng là thần tiên mà, thế mà cũng bị anh đoán trúng: "Làm sao anh biết?” Cô kích động ngắt lời anh.

Nhưng mà, lúc này cô đang đắm chìm trong sự bực bội của mình dành cho Thiên Ưng thì đã quên mất cơn giận của anh.

Anh ghét nhất người khác ngắt lời mình, còn ghét hơn nữa cái chuyện Ngô Hiểu Dao đến công ty lại đi tìm Lăng Thánh Quân đầu tiên.

Dạ Thiên Ưng mỉm cười đứng dậy, đi tới cửa phòng làm việc, đưa tay đóng nó lại, rồi khóa trái cửa.

Cô thấy lạ, anh khóa cửa làm gì nhỉ?

"Anh khóa cửa làm gì vậy?” Cô tò mò hỏi.

Dạ Thiên Ưng im lặng không nói không rằng, từ từ ép Ngô Hiểu Dao về một phía, theo từng bước chân của anh, nét mặt Dạ Thiên Ưng càng đen tối: "Đồ ngốc, nếu cấp trên đùa bỡn cấp dưới, sẽ bị lãnh đạo phạt đúng không ?"

Dạ Thiên Ưng nói cái này làm gì thế? Cô mờ mịt gật đầu cái rụp.

Ai ngờ, sau cái gật đầu của cô, Dạ Thiên Ưng mang cô lên ghế salon ngồi.

Văn kiện trong tay cô rơi xuống nền đất, cả người cô ngã lên ghế salon: "Thiên Ưng, anh . . . . ." Cô tự nhiên nhớ đến cái tình huống nào đó, lập tức muốn ngồi dậy.

Anh lấy tay đè bả vai cô xuống, khẽ hừ một tiếng: "Nếu như em muốn anh bị nhân viên chửi thì hét lên đi.”

Không phải đấy chứ ? Đây chính là phòng làm việc của anh mà, Dạ Thiên Ưng lại dám làm tầm bậy trong phòng của của anh ư? Trong mắt anh ấy còn thể thống công ty không đấy?

Nhớ lúc còn làm việc ở thang máy, Dạ Thiên Ưng đã từng làm tầm bậy với cô trong phòng làm việc của Lăng Thánh Quân, lần này lại ở phòng Dạ Thiên Ưng, cô hơi...

" Thiên Ưng, mau buông em ra . . . . ." CÔ cầu khẩn.

"Hử, bé con, bây giờ em nên gọi anh là Chủ tịch Dạ mới đúng." Dạ Thiên Ưng cười đen tối, cúi xuống hôn bờ môi cô.

Anh làm gì vậy?

Anh bảo anh là chủ tịch, mà còn làm chuyện điên rồ với mình ngay trong phòng làm việc cơ đây.

Lần này cô không đáp ứng nụ hôn của Dạ Thiên Ưng, lấy tay đẩy đẩy anh ra.

Vì muốn giữa danh tiếng của anh mà cô không dám phát ra tiếng rên rỉ nào cả, bên trong miệng chỉ là tiếng ngân khẽ: "Ừm ———Ừm———"

Bàn tay to lớn của anh lần mò tới trước ngực cô, cởi từng nút áo một.

Cảm giác chiếc áo đang bị cởi ra, chân mày cô nhíu chặt.

Cô chấp nhận công việc thư ký này là để được bên anh, chứ không phải đến đây làm chuyện này với anh.

Vừa ở công ty, lại còn đi làm cái chuyện này, anh ấy sao vậy?

Lần này cô không vui gì cả, đôi tay dùng sức ngăn Dạ Thiên Ưng lại, thoát khỏi đôi môi anh, giận dỗi nhìn anh: "Em nhớ mình tới làm thư ký cho anh, chứ không phải tới làm cái chuyện này!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.