Tô Nhuyễn đã có một giấc mơ rối loạn suốt cả đêm.
Khi tỉnh dậy, trong đầu chỉ còn lại giọng nói của Kha Tùng Ứng là rõ ràng:
—— “Anh sẽ đợi em ở nhà.”
Ba mẹ đều đã đi làm, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, cô hâm nóng lại một chút là được.
Khi Cát Ngạn gõ cửa, cô vừa mới mang giày xong, sau đó đem chìa khóa ném ra ngoài cửa sổ, Cát Ngạn mở cửa, chạy moto chở cô đến nhà Kha Tùng Ứng.
Cát Ngạn nhìn thấy cô đeo một cái cặp phình to, không khỏi hỏi “Mang theo đồ ăn gì ngon à?”
Tô Nhuyễn nắm chặt dây đeo cặp “Bài tập về nhà với giấy kiểm tra.”
Cát Ngạn: “…”
Tô Nhuyễn trả điện thoại lại cho hắn.
Cửa nhà của Kha Tùng Ứng vẫn luôn mở, cô mới đi đến huyền quan, Kha Tùng Ứng đã bước tới, trên người anh có một khí chất độc nhất vô nhị, rất dễ nhận ra.
Huyền quan: là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Cô cúi đầu thay giày, rõ ràng là không nhìn thấy anh, nhưng trong đầu lại có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh ngay lúc này.
Nhất định… Là đang cười.
“Ăn cơm chưa?” Anh giơ tay đóng cửa lại, khi đi ngang qua cô, dùng tay nhẹ nhàng móc một lọn tóc dài sau đầu cô, quấn quanh đầu ngón tay mình.
Tô Nhuyễn đổi giày xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-mu/1113982/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.