Ăn bữa cơm này có chút hậm hực,Ôn hinh ngồi cách xa Ôn Tố Tâmtrong lúc đó cô nhìn thấy mẹ không ngừng gấp rau vào chén Doãn VânTuyên,còn hỏi thăm ân cầnchỉ có Ôn Hinh từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu cốgắng ăn cho xong,cố quên cảm giác mất mát trong lòng.
Cô cũng không biết, khi nào thì mẹ và Doãn Vân Tuyên quan hệ trở nên hòa thuận như vậy.
Trong bát đột nhiên dư ra một đôi đũa, Ôn Hinh trừng mắt nhìn, lúc ngẩng đầulúc nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Doãn Thiên Kình,anh ấy nhìn cô mỉmcười cười, “Ăn nhiều một chút, xem em gầy chưa kìa !”
“Vâng!” Ôn Hinh chú ý tới ánh mắt căm tức của Doãn Vân tuyên, chỉ là cúi đầu đáp lại một tiếng, sau đó lại cúi đầu ăn.
Sau khi ăn cơm nước xong Ôn Hinh liền từ biệt rời đi, Doãn Thiên Kình cũngđứng dậy đi theo phía sau cô,cô còn chưa kịp từ biệt với mẹ, chợt nghegiọng nói của Doãn Vân Tuyên và Ôn Tố Tâm.
“Dì Tâm,hồi chiều con mới học một khúc nhạc mới,chút nửa con đàn cho dì nghe nha!”
“Đựơc,Vân Tuyên của chúng ta đàn cái gì nghe cũng hay!”
Ra ngòai cửa lớnbầu trời đã nhuộm đen,xe thể thao của Doãn Thiên Kình màu trắng chạy đến trước mặt của Ôn Hinh, cô đi đến phía ánh đèn sángtrưng trước cửa biệt thự, sau đó kéo lại quần áo trên người chui vàotrong xe.
Một con đường im lặng, trong buồng xe chỉthấy hai người nhỏ bé không nghe thấy tiếng hít thở,Ôn Hinh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe,lông mi anh ấy rấtdài trong mắt chỉ có duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/31700/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.