“Hinh nhi!”
“Lâm Lâm!”
Hai ngườiđồng thời đang ôm ấp liền tách ra, thật nhanh hướng tới bên người đốiphương, sau đó Kiều Lâm một tay ôm cổ Ôn Hinh , dùng sức hút khí, “Nhađầu chết tiệt kia,làm mình lo lắng sắp chết nè !”
“Được rồi,mọi thứ đều tốt . Lâm Lâm, xin lỗi, làm cậu lo lắng…” Ôn Hinh chỉ là khôngkìm lòng nên rơi lệ, lúc cô cần nhất thì có Kiều Lâm bên cạnh, lúc bấtlực là Kiều Lâm đã buông xuống tất cả ở bên cạnh người cô.
“Cậu là conbé ngốc,đi theo cậu một thời gian tớ cũng biến thành đần độn rồi!” KiềuLâm tỉ mỉ kéo cô nhìn từ trên xuống dưới.Ở với Doãn Thiên Kình cùng mộtchỗ mấy ngày nay khí sắc của cô đã ckhôi phục một chút.
Kiều Lâm hai tay không ngừng quơ ở trước mặt của Ôn Hinh , xác nhận cô thực sự khỏe rồi ,còn cô vừa khóc vừa cười.
Kiều Lâm nhớkỹ ngày đó, Mạc Tư Tước đột nhiên phái người đến trường học để đón cô,lúc cô tới bệnh viện nhìn thấy Ôn Hinh gặp chuyện không may , cho dù làngười sắt cũng bị Ông Hinh làm cho cảm động mà chết .
Ngày đó ởbệnh viện, sau khi cô ấy tỉnh lại cũng đã nhìn không thấy , thế nhưngchuyện gì cô ấy cũng không nói, chỉ là bảo Mạc Tư Tước đưa Kiều Lâm đếnbên cạnh mình .
Bọn họ đãnhiều năm ở cùng một chỗ với nhau như vậy, không ai có thể hiểu Ôn Hinhrõ hơn so với Kiều Lâm,cô kiên cường, kiêu ngạo có ý nghĩ của chínhmình, cho dù người kia là Mạc Tư Tước, vẫn bị cô làm cho một mất một còn !
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/31699/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.