Trong lúc ngủ mơ,đôi bàn tay to kia xoa lên cả người của cô, Ôn Hinh mông lung muốnmở mắt ra nhưng cuối cùng chống không lại mệt mỏi, hơi thở mang theomùi vị bạc hà mê hoặc lòng người,quanh quẩn ở trong lòng cô.
Lần thứ haimở mắt đã là sáng sớm,Ôn Hinh kinh hoàng lúng túng ngồi dậy, nhìn mìnháo ngủ trên người vẫn nguyên vẹn rồi mới thở dài một hơi, sau một khắcthần kinh lần thứ hai căng thẳng, chẳng qua là chờ cô nhìn xem bên kiagiường có người không thì đã không còn bóng dáng của Mạc Tư Tước.
Ôn Hinh dùng sức trừng mắt nhìn hay là không có!
Tối hôm qua người đàn ông kia đột nhiên leo tường mà đến,thực sự chỉ là ảo giác của cô sao?
Ôn Hinh xác nhận người đàn ông kia chính xác không ở trong phòng cô,mới vội vã xoay người xuống giường bắt đầu rửa mặt.
Lúc Ôn Hinhmở cửa phòng đi ra ngoài, Doãn Vân Tuyên cũng vừa hoàn hảo từ trongphòng đi ra,cả người cô nhẹ nhàng khoan khoái,trong lòng dường như rấttốt, lúc nhìn thấy Ôn Hinh cũng không có nhăn mặt nhìn cô.
Hai ngườicùng nhau xuống lầu, Ôn Hinh đi ở phía trước,vừa mới bước xuống thanglầu liền nhìn thấy người ngồi trong phòng khách khí chất nho nhã, nổibật hơn người, tròng mắt của cô thiếu chút nữa rơi ra.
Hắn, hắn hắn… Thế nào còn ở nơi này?
“Surprise!” Mạc Tư Tước thoải mái ôm,nhìn về phía các cô đang đi tới, khóe môi nhếch lên nụ cười thanh tú.
“A! Tước…”Doãn Vân Tuyên nhìn thấy liền vui vẻ hơn, nhanh chóng chạy xuống lầu,cánh tay nặng nề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997168/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.