Mạc Tư Tướcvung lên khóe môi,nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vẻ mặt căm giận củacô gái đối diện,dưới thân Ôn Hinh mặt một chiếc váy ngắn, bởi vì hắnquấy rầy,cũng không dám gây tiếng động quá lớn,cô chỉ có thể nhịn màthôi,kiềm nén suy nghĩ muốn đứng lên vỗ bàn.
“Hinh nhi,làm sao vậy?” Doãn Thiên Kình cẩn thận tỉ mỉ nhìn sắc mặt đỏ lên của ÔnHinh, tay cô run lên,cái muỗng theo trong tay cô rơi xuống dưới đáybàn,cô vội vã áy náy cười, ngồi xổm người xuống nhặt.
Chẳng qua làtính tình của Mạc Tư Tước đang rất tốt, đã nhanh hơn cô một bước khomngười xuống,lúc Ôn Hinh đẩy ghế tựa ra ngồi chồm hổm,cách một cái bànnhìn vẻ mặt của Mạc Tư Tước nở nụ cười đáng đánh đòn,cô hận không thểtiến lên cào hắn hai cái.
Hai ngườidường như là đồng thời nắm được cái muỗng, Mạc Tư Tước mờ ám xoa lên mubàn tay của cô hai cái, Ôn Hinh vừa dùng lực rút tay lại, trừng hắn liếc mắt một cái, lấy lại cái muỗng ngồi xuống ghế.
“Lấy thêm một cái muỗng mới cho Ôn tiểu thư!” Ôn Hinh mới vừa ngồi vững,Doãn Thiên Kình bình tĩnh căn dặn người hầu.
Ôn Hinh vừađịnh nói không cần,cô ăn xong chuẩn bị rời đi, chỉ là ánh mắt ôn hòa của Doãn Chính Hào nhìn sang cô, miệng cô vừa mở lại nhắm lại.
Trong lòng có chút khó xử,Ôn Hinh cắn môi trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, sauđó chân của hắn lại duỗi qua cô,lúc này cô không khách khí đạp một cướctới.
Nhưng mà, bởi vì dùng sức quá mạnh, bàn cũng nhẹ nhàng rung một chút, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997166/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.