Ôn Hinh hếtsốt liền vội vã xuất viện,cô không muốn làm cho Doãn Thiên Kình biếtbệnh tình của cô, đêm khuya là thời gian tĩnh lặng cô xoa trái tim củamình, nơi đó còn đang nhảy nhót .
Trong longcủa Ôn Hinh đột nhiên có một cảm giác đáng sợ, trái tim của cô thiếu mất một nhịp, có thể có một ngày nào đó tim cô ngừng đập hay không?
Doãn Thiên Kình nhìn khí sắc của cô khôi phục, miễn cưỡng đồng ý để côvề nhà tĩnh dưỡng.
Ở trong bệnhviện điều trị mấy ngày tim của Ôn Hinh đã đỡ hơn rất nhiều, nhiều lúccảm thấy nhức đầu, thời gian cô ngủ rõ ràng nhiều hơn so với trước đây . Đôi khi còn có chảy máu mũi, Ôn Hinh không dám để cho Doãn Thiên Kìnhnhìn thấy, vì thế vội vã xuất viện.
Cô không biết mình bị làm sao vậy, thế nhưng trong lòng có loại dự cảm bất an!
“Hinh nhi!”Giọng của Doãn Thiên Kình từ bên ngoài toilet vọng đến , Ôn Hinh đang ởtrong đánh răng,cô nhìn khuôn mặt trắng nõn trong gương kia, trắng không bình thường , trong lỗ mũi Ôn Hinh chảy ra hai dòng máu đỏ,cô vội vãném bàn chãi đánh răng xuống vội đi rửa mặt.
“Em xong rồi, anh cả!” Ôn Hinh lên tiếng,đem tóc ghim thành đuôi ngựa, trên mặt cótrang điểm một chút phấn hồng, lúc kéo cửa ra đi ra ngoài Doãn ThiênKình thân thiết xoa lên trán củacô, không vui nói, “Sắc mặt vẫn kém nhưvậy, có muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày hay không?”
“Không ạ, học kỳ này lại xin nghỉ nhiều như vậy không được !” Ôn Hinh hít mũi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997070/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.