Ôn Hinh cốgắng mở mắt ra thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, cái trán đụng vào một lồng ngực thô ráp.Mạc Tư Tước xiết chặt bàn tay của cô, thấy cô tỉnhhắn sung sướng hôn lên trán của cô,mệt mỏi trên khuôn mặt tuấn tú thoáng cái bị quét sạch, “Bảo bối, em rốt cuộc cũng đã tỉnh!”
Ôn Hinh nhìnthấy khuôn mặt tuấn tú của hắn ở trước mặt cô lớn hơn, nhấc chân phải đi đạp hắn, “Mạc Tư Tước, anh ở trên giường của em làm cái gì?”
Một cảm giáchình như ngủ rất dài, mắt Ôn Hinh lim dim buồn ngủ, còn không thấy rõhoàn cảnh chung quanh Mạc Tư Tước đã vén chăn lên xuống giường, vẻ mặtnghiêm túc nhìn cô, “Ôn Hinh, từ giờ trở đi, em nhất định phải nghe theo lời của anh!”
“Daniel cókhả năng tiêm vào người của em cái gì đó không sạch sẽ.Nếu em khó chịu ở đâu nhất định phải nói cho anh biết được không?” Mạc Tư Tước nắm taycô, ngồi xổm trước mặt cô,ánh mắt chân thành chàn ngập thương tiếc nhưvậy làm cho Ôn Hinh rốt cuộc biết mấy ngày qua mình không khỏe là từ đâu mà ra.
“Đừng sợ, cóanh ở đây em sẽ không có chuyện gì cả !” Mạc Tư Tước phát hiện ánh mắtcủa cô có chút sợ hãi, Mạc Tư Tước ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng anủi.
“Mạc Tư Tước, em có thể bị chết hay không ?” Ôn Hinh hít thở mạnh , ánh mắt liễm diễm nhìn Mạc Tư Tước, lúc này đây hắn ôm cô,cô cũng không có đẩy hắn ranữa.
“Sẽ không ,Hinh nhi, anh sẽ không để cho em chết !Em còn chưa đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997062/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.