“Vân Tuyên,cô ấy có khỏe không?” Thời gian Ôn Hinh đang sắp sếp hành lý, đột nhiênđộng tác trong tay ngừng lại, nhìn về phía người đàn ông phía sau.
Cô trở vềmấy ngày nay Doãn Thiên Kình rất khẩn trương chăm sóc cô, cũng không có ở trước mặt cô nhắc tới tên người thứ ba , thậm chí là Ôn Tố Tâm muốn đến nhìn cô đều bị hắn cự tuyệt .
Vẻ mặt củaDoãn Thiên Kình cứng ngắc một chút, sau đó đi tới vuốt vuốt sợi tóc củacô nói, “Không có chuyện gì, con bé từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ăn khổ cái gì , lúc này bị người ta giáo huấn một chút để biết chính mình trêu chọc tuýp đàn ông như thế nào!”
Doãn Thiên Kình đối Mạc Tư Tước thành kiến rất sâu, Ôn Hinh hiểu rõ cho nên chỉ là gật gật đầu, cũng không có tiếp tục truy vấn.
Hận Mạc Tư Tước sao?
Cô tự hỏi mình…
Rất hận , cũng… rất Yêu hắn !
Doãn VânTuyên làm phẫu thuật cấy da ngày đó, Doãn Thiên Kình cũng đi , Ôn Hinhvất vả thuyết phục hắn mang cô đi cùng. Doãn Thiên Kình mới miễn cưỡngđồng ý.
Trong bệnhviện, Doãn Chính Hào cùng với Ôn Tố Tâm đều ở đây, ngay cả vẻ mặt củaDoãn Thiên Kỳ cũng rất là nghiêm túc, khi hắn xuất hiện ở cửa ánh mắtcủa Doãn Chính Hào tùy ý nhìn về hướng Ôn Hinh,cô nhẹ nhàng rút tay mình về, sau đó đi tới bên người Ôn Tố Tâm .
“Vân Tuyênđứa bé kia đau thành như vậy,mẹ nhìn cũng không đành lòng!” Ôn Tố Tâmmột tay bụm mặt, trên khóe mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997042/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.