“Có muốn anh ở lại hay không ?” Doãn Thiên Kình hôn chúc cô ngủ ngon , sau đó để nguyên quần áo nằm xuống ở bên người cô.
Ôn Hinh đầutiên là gật gật đầu, về sau lại lắc đầu, sau đó do dự một chút, một tayđể ngang bên hông người Doãn Thiên Kình, “Chờ em ngủ đã , anh hẵn đi ,có được hay không?”
Cô ngửa đầunháy một đôi mắt to lấp lánh đầy hi vọng nhìn hắn, Doãn Thiên Kình lòngmềm mại giống như là bị một hòn đá nhỏ đập bể, ngứa , yếu mềm , nổi lênmột chút rung động.
“Ngủ đi, Hinh nhi, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em !” Doãn Thiên Kình một tay đặt lênánh mắt của cô, sau đó ép buộc cô nhắm mắt lại.
Doãn ThiênKình vẫn luôn không có rời đi không chỉ là đêm nay, buổi tối mấy ngàytrước hắn vẫn luôn ở trong phòng cô, lúc chờ cô ngủ hắn cũng không córời đi , ban đêm cô sẽ giật mình tỉnh giấc bất lực khóc, sau đó thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, có Doãn Thiên Kình ôm cô trong lòng cô mớibớt sợ hãi, lúc cô ở trong ngực hắn ngủ say, Doãn Thiên Kình cảm thấynhư vậy rất là hạnh phúc.
Tới sáng ngày thứ hai, Doãn Thiên Kình từ trong phòng của mình đi ra , Ôn Hinh tưởng rằng là ảo giác ban đêm của mình .
“A ——” Dướilầu một tiếng kêu thảm thiết sợ hãi phá vỡ không gian sáng sớm yên tĩnh, Ôn Hinh cùng Doãn Thiên Kình liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chạy xuốnglâu, đang nhìn tới trong phòng khách của lầu một, trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997040/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.