Ôn Hinh tập trung vào đôi mắt đen của mình chống lại đôi mắt sâu thẳm hắc ám của hắn, giờ phút này chỉ còn nghe được tiếng tim đập mạnh mẽcủa hắn,trong mắt Ôn Hinh hoàn hoàn chỉnh chỉnh dung nạp bóng dáng hắn.
“Nhưng mà, em không thể tin được…” Ôn Hinh thực sự sợ, những ngàycùng nhau ở Luân Đôn, bọn họ đã gắn bó cùng nhau chẳng màng sống chết,nhưng cuối cùng hắn lại một lần nữa lợi dụng cô, tổn thương cô, nên giờđây Ôn Hinh không biết có nên hay là không nên lại tin người đàn ông này .
“Em muốn anh làm như thế nào mới có thể tin?” Nước mưa đã thấm dầnvào đôi mắt của Mạc Tư Tước khiến nó trở nên càng sâu thẳm hơn, hắn nắmlấy hai bả vai của Ôn Hinh, vẻ mặt kiên quyết nhìn cô.
“Được, anh sẽ cho lý do để em tin anh!”
Mạc Tư Tước nói xong rồi buông cô ra, đi đến cửa thang lầu, các phòng học đã vắng vẻ từ lâu, bây giờ chỉ còn tiếng bước chân dồn dập của hắnhòa lẫn trong tiếng mưa rơi, nghe có vài phần cô đơn tĩnh mịch, Ôn Hinhdường như ý thức được hắn sẽ muốn làm hành động kế tiếp gì sau đó vội vã đuổi theo phía sau hắn.
“Mạc Tư Tước!” Ôn Hinh chạy rất gấp, chớp mắt đã không thấy hìnhphóng của Mạc Tư Tước đâu, bên ngoài tiếng sấm cuồn cuộn, có một điều gì đó đang thổn thức trong trái tim của Ôn Hinh, cô đã không còn nhận ratiếng tim đập của chính mình nữa.
Cô vội vã chạy lên tầng cao nhất, không có bất kỳ che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997014/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.